Ba mình hổng phải siêu nhân!

Ba mình hổng phải siêu nhân!

Published by huu.ftunews on

0 0
Read Time:5 Minute, 21 Second

(FTUNEWS) – Hồi nhỏ xíu, mình mê lắm mấy cái phim siêu nhân trên truyền hình chiếu đúng bon 5 giờ chiều. Cái thời đó làm gì có thú vui gì khác ngoài coi siêu nhân mang sứ mệnh thiệt to lớn giải cứu thế giới. Tụi con nít mình mê như điếu, ba hỏi thích ba hơn hay thích siêu nhân hơn, mình dĩ nhiên là chọn siêu nhân chứ. Má nói ba cũng là siêu nhân mà, mình bĩu môi dài cả thước, sao mà ba giống siêu nhân được!

Mình đã cố tình quan sát thật lâu để xem siêu nhân như má nói có thiệt tồn tại hay không, rồi mình kết luận là ba hổng giống siêu nhân gì.

Ba mình hổng phải siêu nhân, vì siêu nhân trong truyền hình mình coi cao lớn bự chảng còn ba nhỏ xíu. Bà nội nói ba sanh thiếu tháng nên lớn lên cũng nhỏ người, nhưng má lại nói ba khỏe như vâm. Lúc ba đi làm về trong cái áo gió rộng thùng thình, ba nhìn nhỏ xíu. Lúc ba leo lên trần nhà lợp lại mái tôn phòng ngày giông gió, ba cũng nhỏ xíu.  Ngày còn nhỏ hay được ba dắt ra coi ruộng, mình ngồi như con cóc dưới tán cây, ngó ba thoăn thoắt giữa đám lúa.  Dáng lưng đội nắng gắt trơ trọi giữa đồng vắng đầy gió, ba mình lọt thỏm giữa mông mênh. Lúc đó tất nhiên ba lại càng nhỏ. Hổng biết do thiên nhiên cao rộng hay do xem nhiều siêu nhân quá, tưởng như thấy ba mình điều khiển được cả thiên nhiên, nhớ đến bây giờ.

Ba mình hổng phải siêu nhân, vì mình chưa thấy siêu nhân suy sụp tinh thần trước bất cứ chuyện gì, nhưng ba mình thì có. Ngày trước nhà khó khăn nhiều, ba má đi làm miết, tuổi thơ mình gắn liền với siêu nhân cũng vì lẽ đó. Một đợt mình sốt nhập viện, lúc tỉnh dậy ba đã gầy sọp xuống như quả bóng xì hơi. Má cầm tay mình mắt hoe đỏ, nghẹn ngào câu được câu chăng, rằng ba mày hối lắm vì không để ý mày nhiều hơn, bác sĩ đe là chậm chút thì ba má không kịp cứu mày nữa. Và rằng, mày hôn mê mấy ngày là ổng thức đủ mấy ngày đó. Chỉ nhớ là về sau ba chơi với mình nhiều hơn, nên mình xem ít siêu nhân lại để chơi với ba vậy. Lúc đó chỉ nghĩ được tới thế, bé quá chẳng thấu hết tình ba to lớn nhường nào.

Ba mình hổng phải siêu nhân, vì siêu nhân không bao giờ nổi nóng với ai hết còn ba mà cáu lên thì đáng sợ lắm. Mình sợ cây roi lông gà của má một thì sợ ba mười lần. Ba trầm trầm ít nói, nhưng nói ra thì không ai dám cãi. Hồi nộp nguyện vọng thi Đại học, mình ghi hồ sơ là Sư phạm. Ba thấy, hỏi sao mày nói mày muốn học kinh tế kinh doanh gì mà. Thằng con trai mười bảy tuổi nghĩ gì ngoài hơn được những uất ức trong lòng khi nó gần như đang ép mình khước từ ước mơ hằng ấp ủ. Dù biết hỗn với ba thể nào cũng ăn đập, mình lúc đó bất chấp:

“Chứ học Ngoại thương ba má tốn bao nhiêu tạ lúa cho đủ?”

Đó là lần đầu tiên mình hỗn với ba mà không bị gì.

Cũng tối đó, mình thấy ba ra sau hè hút thuốc.

Những chuyện sau đó, mình chỉ nghe cô giáo kể lại ba chạy chiếc Honda cà tàng qua nhà cô giữa trưa nắng, vì ba không có điện thoại để gọi cô cho lẹ hơn. Ba hỏi cô kĩ càng, rồi nhờ cô khuyên mình suy nghĩ thật kĩ. Đời ba cù lần học không tới đâu thì đời con cũng không được vì vài đồng học phí mà bỏ dở ước mơ.

Kể tới đây lại không biết phải cảm ơn hay xin lỗi ba nữa.

Ba mình hổng phải siêu nhân, vì ba chẳng thể chăm lo cho toàn thế giới như siêu nhân được, vun đắp cho gia đình nhỏ xíu này cũng đủ làm mắt ba thêm mấy vết chân chim. Ngày xách bị xách giỏ ra xe lên Sài Gòn học, ba im im đi theo khiêng đồ mặc cho má dặn dò không ngớt. Cuối buổi, ba lại sát bên dúi vô tay mình cọc tiền mỏng mỏng còn buộc cọng dây chun vàng, giọng nhỏ xíu như sợ má nghe: “Cái này ba cho mày, lên đó ráng học tiếng Anh tiếng U gì cho đặng nghen con. Tiền ba giấu đó giờ, đừng để má bây thấy. Học thì an tâm mà học, có mỗi mày là con, cái gì ba cũng lo được.”

Rồi ba vỗ vai mình bộp bộp như mình là một thằng trai trưởng thành. Chưa khi nào mình thấy đáy mắt ba quyết tâm như cái hồi đó.

Với nhiều những minh chứng như vậy, mình chắc chắc ba mình hổng phải là siêu nhân. Vì siêu nhân phải lo toan nhiều thứ lắm, ba mình lo ít thôi, sợi bạc trên tóc ba ngày càng nhiều, mình xót. Thế giới người ta rộng chừng nào sao kể hết, ba chở che cho thế giới nhỏ của gia đình là được rồi.

—————————————————————————————————————————————-

Gửi ba!

Con muốn viết những dòng này, bằng ngôn ngữ Tây Nam Bộ đặc trưng của ba. Ở Sài Gòn người ta ăn nói văn vẻ hơn, mà sao thấy hổng thích bằng vài câu nói cụt lủn ba thường xài. Bữa nay tình cờ đọc được trên báo nói Ngày của Cha gì đó, con muốn viết vài chữ, để tự hào với cả thế giới rằng ba của con tuy không phải là siêu nhân, nhưng còn tuyệt vời hơn bất cứ khái niệm vĩ đại lớn lao nào con từng ngưỡng mộ.

Ba ơi, Sài Gòn đất chật người đông, giỏi giang thiên tài kiểu nào con cũng gặp, mà sao hổng có ai siêu nhân được như ba hết, ngộ hen ba?

Gốm.

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %