Lỡ (Kỳ cuối)

Published by ftunews2 on

0 0
Read Time:8 Minute, 16 Second

“… Lã Chi thấy đâu đó những vệt rối lại chăng lên, se đầy khắp suy nghĩ của nó về công việc. Nhưng từ cái ngày ấy, nó chẳng dám nhờ anh gỡ rối… Cho đến một ngày quả bong bóng cảm xúc vỡ tan, nó quyết định…”

“Tôi nhận ra hạnh phúc trong mỗi bước chân nó đi qua.”

(Một nhà thơ Pháp)

VI.

Lã Chi cắt tóc, mái tóc tém ngang vai thay cho bộ tóc dài lòa xòa thường thấy. Nó im hơn hẳn. Nó muốn điềm tĩnh chứ chẳng là cô nhóc ngốc nghếch của ngày nào. Và nó tập chụp ảnh, học làm kẻ “bắt khoảnh khắc”. Nó muốn trở thành một người giỏi chụp ảnh, muốn đi chụp thật nhiều bức ảnh đẹp để tự mình cất trữ kỉ niệm. Nó đọc đâu đó có ai nói rằng: “Con người chỉ thích thứ gì họ chẳng có”. Điều đó phải chăng có nghĩa, ngoài việc nó thích chụp ảnh, muốn thu những mảnh ghép cảm xúc vào trong khung hình, nó thay đổi còn là vì muốn cảm xúc hiện tại biến mất?

Lã Chi tập cách tìm hiểu mọi thứ về chụp ảnh. Lúc nào rảnh rỗi, nó lại rủ con bạn thân xách máy đi chụp mọi thứ. Nó lập luôn hàng tá thư mục trên máy tính với tên gọi khác nhau để đặt tên cho khoảnh khắc. Trong cuộc sống được ươm mầm giữa những thước ảnh, nó dần thấy mình là một Lã Chi ít nói hơn. Những điều cần nói, đã được gửi gắm trong một cú “tách” thật nhẹ và một khoảnh khắc được cất giữ cẩn thận.

Dạo nó được phân chụp ảnh cho ngày chung kết hội thao của trường. Luống cuống thế nào lại bỏ qua mất phần cảm xúc vỡ òa của các vận động viên lúc được xướng tên. Đương nhiên không tránh khỏi việc bị khiển trách. Lần đầu tiên nó thấy anh nổi giận với nó thế. Anh lớn tiếng, đôi mắt giận dữ. Anh cứ phải nhắc đi nhắc lại cho nó rằng cái quan trọng nhất của buổi chụp ảnh là lấy được nét mặt hạnh phúc của thí sinh sau khi biết mình đăng quang. Đó mới là khoảnh khắc trân quý nhất, chân thật nhất vì nó chẳng bị sắp đặt bởi cảm xúc bởi lí trí. Lã Chi cũng phát khóc lên khi anh bảo cả buổi chụp hôm nay của nó xem như bỏ hết, bỏ tất cả. Hàng trăm tấm nhưng chỉ là những nét đều đều hời hợt, làm sao đủ sức để diễn đạt. Chi khóc thật to. Chi không còn nhớ nổi cuối buổi khi bình tĩnh anh đã an ủi nó những gì, đầu nó chỉ vang vang lên câu: “Có những khoảnh khắc mà chỉ ở đó mới diễn tả được cái hồn của vật, của người, của cảnh. Nếu em bỏ lỡ khoảnh khắc đó không bắt kịp, thì cho dù chụp bao nhiêu tấm khác đi chăng nữa, cũng như chưa chụp được gì, hiểu chưa?”. Đúng thật, là kẻ bắt khoảnh khắc là người đi giữ những tích tắc chuyển động trong một khung hình tĩnh. Chậm một giây là bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ. Rồi Lã Chi ngẫm, đâu chỉ lúc chụp ảnh, .

V.

Gần một năm từ lúc Lã Chi học chụp ảnh. Nó bây giờ đã là một tay phó nháy chính của mọi hoạt động. Hiếm có dịp nào người ta không muốn nó đi bắt lại những khoảnh khắc ý nghĩa.Nó không cần quá nhiều thời gian để có một tấm ảnh, lấy được một nét thật sắc. Chỉ cần vài giây, khi biết tới lúc phải chụp, nó giơ máy lên, khi nghe rõ mồn một tiếng “tách” là chút kỉ niệm chủ chất hiện lên. Lã Chi còn được nhiều người gửi lời cảm ơn những lần nó bắt được giọt nước mắt, nụ cười hạnh phúc của họ.C hính vì bức ảnh của Lã Chi, họ mới có chứng cớ về những kỉ niệm đẹp đẽ mình từng có ở Ngoại thương này. Càng chụp, càng học nó lại thương cái nghiệp chụp ảnh hơn bao giờ hết. Và như một quy luật hiển nhiên ở mảnh đất Ngoại thương này, sau trăm nỗi vất vả để yêu một thứ gì tâm huyết, nó cũng muốn được công nhận, muốn ghi dấu bản thân.

Chính khát khao ấy khiến nó không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một cuộc thi nhiếp ảnh toàn quốc và nếu lọt vào chung kết, nó sẽ được thử thách bản thân một tuần đi bắt ảnh giữa SaPa bạt ngàn rộng lớn. Rồi trong lúc nó đắn đo khi “Đông ấm” – đứa con tâm huyết – còn dang dở, chính Hải Đăng lại là người quyết liệt nhất với chuyến đi SaPa của nó.

Ngày tiễn nó ra sân bay, anh đưa tay mình như muốn nắm tay nó động viên. Nó tránh tay anh. Nó mỉm cười, mùa này tuyết rơi, hy vọng nó sẽ mang về cho anh một món quà ý nghĩa.

Hải Đăng không hiểu vì sao Lã Chi lại khóc. Anh bắt đầu thấy sợ nếu nó không là giọt nước mắt cảm động. Lã Chi lau vội rồi ngước mặt lên. Nó như lơ cái câu anh vừa nói với nó, tay lục nhanh trong giỏ một tấm ảnh rồi đưa ra trước mặt anh.

– Tặng anh, quà SaPa, cũng thay câu trả lời của em nhé! – Nói rồi nó mỉm cười và quay đi.

Anh đứng đó.Anh dường như đã hiểu. Đầu không suy nghĩ gì hơn. Ánh đèn hắt vào làm anh nhìn rõ hơn tấm ảnh sắc nét. Trên cái nền trắng tinh sơ của núi rừng SaPa mờ mờ ẩn hiện đằng sau, Lã Chi chụp một bông tuyết đã tan nơi góc trái. Anh nhìn lên trời, cũng như bông tuyết đã tan kia, anh đã bỏ lỡ khoảnh khắc – cái mà nếu không bắt kịp thì có tạo dựng nên bao nhiêu cũng như là chưa có được gì…

          Quỳnh Hương

(Theo dõi kỳ 1 của truyện trên số báo giấy Giáng sinh 2015 tại link:  https://goo.gl/P3CT7b)

 

 

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %
Categories: Uncategorized