Ngồi “Làm Chén” Nói Chuyện Chơi!

Ngồi “Làm Chén” Nói Chuyện Chơi!

Published by Hồng Ngoan on

1 0
Read Time:3 Minute, 33 Second

(FTUNEWS) – Nghĩ thông tấn xã chắc gì bằng bàn nhậu của mấy ông xóm mình. Nhiều chuyện bình thường người ta “ghét không thèm nhắc” cứ phải “khà khà” vài hơi rượu nóng để cái cuống họng cũng hừng hực lên, rồi mới có hứng thú nói cho bằng hết chuyện trên đời.

Hai “ông già” ngồi xuống chỗ mớ rau bữa trước xanh mướt nay đã ngã nghiêng ngã ngửa, kêu khều thêm vài ông khác còn đang lợp lại mấy miếng ngói trên mái nhà. Đợt này trời dúi vào tay người miền Trung trận bão rồi trận lũ cao ngút đầu người. Bác Tư nhấp miếng rượu chuối vàng khè ngâm dăm ba tháng trước, nhe ra hàm răng cái có cái không, mở đầu cho bữa nói chuyện ngày bão vừa tan bằng câu đánh giá gọn lơ gọn lứt: “Ông trời coi vậy mà phiền phức gì đâu!”.

Bác Ba ngồi bên nghe, chép miệng, tay huơ huơ đàn kiến đang bỏ xứ đi ngay chân: “Chắc tại đất này khổ quá nên tụi mày bỏ đi, rồi chỉ còn cỏ hoang và mồ mả.” Bác nói đàn kiến hay nói ai cũng không rõ, người ta chỉ thấy bác nhìn xa xăm. Bác ba làm một hơi rượu rồi lại bâng quơ, không biết phải có phải cho miền Trung mình là khúc ruột nên cứ phải đau nhiều. Ngày nắng thì cháy cổ cháy đầu. Ngày mưa thì buốt xương buốt thịt. Người nào người nấy da không đen cũng đỏ như gấc, nắng chiếu vào có khi bật ngược ra vì nóng quá, vì gắt gỏng quá. Đêm đang ngủ nhiều khi bừng tỉnh vì thấy mình nằm giữa “biển nước” chỉ biết cuống lên rồi xách đứa con nhỏ leo lên thuyền, lên ghe, ghì sức bơi tới chỗ cao. Chẳng ai dám quay đầu lại phía sau vì không nỡ nhìn nhà cửa, đồ đạc mình đang trôi nổi, sợ cảm giác xót xa thấy phận mình cũng nổi trôi theo.

Má tôi lúc trước bảo người càng già nói chuyện càng hay, càng say nói nghe càng đã, chẳng sai đâu được. Câu chuyện tiếp nối bằng những thứ mà người ta bao năm cứ phong kín trong lòng. Từ nỗi buồn hoang hoải theo chuyến đi biển hồi trẻ bị “tảo cắt mất một chân” cho tới những lần trắng tay trở về, kể lại mà chuyện nào chuyện nấy sống lưng còn nguyên lạnh lẽo như lúc thấy cái xác ngâm sương gió trôi trên sông mùa lũ. Mấy ông già xót xa bảo đợt này chỗ mình gần ba chục người chết vì nghe tin bão nhưng không về kịp trú bờ, phải nhảy xuống biển thoát thân, người sống người không.

Nỗi buồn còn chuốc người ta say hơn men rượu. Đang lúc bác Tư rót thêm ly rượu chuối, con bé gái con ông Thừa đi học ở thành phố gọi về. Nó khóc vì nghe tin quê lại bão. Nó kêu chân nó giờ nó đâu có lội nước như con em, cũng không phải còng lưng gánh đất như chị Hai, càng chả phải đội nắng đội mưa như ba má, nó sợ mình quên khổ. Đám trẻ con nhà ông Thừa nghĩ cũng ngộ, quê nghèo chỉ có rơm có rạ, chiều chiều cũng chỉ nứt cái mùi khói từ bếp củi thôi, đi xa không sướng hay sao mà lại sợ quên khổ. Ông Thừa tai lãng, lúc nghe bật loa ngoài, bàn nhậu nghe hết, tự nhiên ai cũng lặng đi.

Người trên đất này một khuôn, nhìn bên ngoài thì rắn rỏi như đất như đá nhưng thực ra lại dễ mềm lòng. Giá mà khó khăn không phải là một cái áo quá rộng để ai cũng phải gồng lên cho vừa vặn, tôi cá là mấy bác ở đây cũng sẽ òa khóc như con ông Thừa.

Người ta làm một hơi rượu rồi mới dám nói ra hết, chứ bình thường khổ quá có thèm nhắc đến đâu. Vì sợ đau thêm.

Quỳnh Mai

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %