Nhật kí của ba

Nhật kí của ba

Published by tuonglinh.ftunews on

0 0
Read Time:5 Minute, 40 Second

(FTUNEWS) – Ba thích viết nhật ký, vì ba sợ thời gian làm ba quên những điều quan trọng. Mà thật có quan trọng gì đâu. Ngày đọc trộm quyển nhật kí, hóa ra chỉ toàn những điều trên trời dưới đất Bi Bo từng làm. Thế mà tụi con đã chẳng bao giờ để tâm, nó ý nghĩa với ba đến nhường nào.

Ba sợ ba quên đợi bây

“Ngày…

Sáng nay chủ nhật, Bi Bo đòi qua nhà cô Mai chơi với mấy đứa nhỏ. Ba thì vội mà hai đứa lúc thì hấp ta hấp tấp chọc nhau, lúc lại ung dung ngồi trước thềm chải tóc. “Ba đợi tụi con thêm tí nữa nghe”, hai đứa cứ léo nhéo câu đó hoài, ừ thì có lúc mô ba không đợi tụi bây.”

Ba không khéo léo như mẹ, ba cũng không hay thể hiện tình cảm ra ngoài. Nhưng tụi con biết, không vì thế mà tình yêu ba dành cho tụi con ít đi. Chẳng phân biệt ngày hay đêm; nhà cô Mai, công viên hay siêu thị, ngay khi tụi con vòi, ba sẽ có mặt đưa tụi con đi đến mọi nơi mà ba có thể, dù có lúc ba hơi nhíu mày, khoanh tay tỏ ý không hài lòng. Thế nhưng, chỉ cần hai đứa nhìn ba cười thì ba sẽ mềm lòng ngay. Đôi khi Bi Bo phiền quá, ba nhỉ?

Ba sợ ba quên mình có lỗi

“Ngày…

Hôm ni ba mừng lắm! Cái Bi, chị cả nhà mình giờ đã đậu vô trường chuyên rồi. Ba tin Bi sẽ làm được mà. Nhưng ba cũng xin lỗi hai đứa, ba ít học không bày vẽ cho hai đứa được nhiều. Thấy Bi háo hức mang chiếc áo dài mới may, chạy loanh quanh nhà khoe với ba mẹ ra dáng thiếu nữ lắm rồi. Ba mong Bo lớn lên ráng cũng như chị Bi, vậy là ba chẳng còn gì hạnh phúc hơn thế nữa!”

Con biết khi bước vào đời, con có thể học ở bất kỳ đâu những triết lý cao siêu hay những kiến thức sâu rộng. Nhưng ba ơi, cái “không được nhiều” ba dạy tụi con mới là thứ định hình nhân cách và tương lai một con người, thứ người ta kiếm tìm suốt một đời vẫn chưa thấu trọn. Ngày bé ba dạy con cách bước đi, lớn lên một chút ba bày con những phép tính, những bài học ứng xử, và còn nhiều đạo lý ba nhắc nhở tụi con mỗi ngày… Chừng ấy chưa đủ hay sao mà ba cứ mãi trách mình?

Ba sợ ba tỉnh mộng, bây đã lớn hết rồi

“Ngày…

Hôm nay, Bi lên đường vô Sài Gòn nhập học. Ba không ngăn Bi học xa, vì ba biết đó là điều Bi mơ ước. Nhưng để bây rời gia đình vụng dại vào đời, ba mẹ lo trằn trọc suốt đêm không ngủ được. Ngoài hiên, ba còn nghe thấp thoáng tiếng Bi Bo đùa giỡn rồi lại cười giòn tan… Ba không dám nghĩ đây chỉ là giấc mơ.”

Trước giờ ba luôn tin con, nên việc gì ba cũng cho con quyền quyết định. Và Đại học cũng không ngoại lệ. Con chọn Ngoại thương – ngôi trường với ba mẹ nghe lạ hoắc à, chỉ biết rằng nó rất xa nhà mình, xa đến độ đi xe đò một ngày vẫn chưa tới nơi. Mẹ một mực can ngăn, ba vẫn kêu con tiếp bước. Ngày tiễn con đi, ba im im chẳng nói lời nào, nhưng con biết trong đôi mắt đượm buồn của ba lại chất chứa rất nhiều tâm sự. Mãi đến sau này khi mẹ kể lại, con mới biết khi trở về nhà, ba đã ngồi một mình ngoài sân bên chai rượu đế đến khuya. Chốc chốc mẹ lại nghe thấy tiếng ba thở dài.

Ba sợ bây quên nhà mình

“Ngày…

Ngày lên học thành phố được 2 tháng, Bi điện về cho ba mẹ nói đã kiếm được việc làm thêm. Ba mẹ nghe mà vừa mừng, vừa tủi. Nhưng cũng từ dạo đó, mấy cuộc điện thoại Bi điện về nhà mình cũng thưa dần. Mẹ bây một ngày mà không nghe giọng bây thì i như rằng lo sốt vó, cứ giục ba bấm nút xanh số đầu tiên gọi lên cho bây. Vậy mà hỏi han vài câu, bây lại than bận rồi tắt máy hoài.”

Hồi đó người ta bảo, mới học xa nhà thì một ngày gọi mẹ điện cha nóng cả máy, mãi đến về sau một cuộc gọi cũng thấy khó nhằn. Con nghe thế chẳng tin đâu, còn bĩu môi, một cuộc gọi thì có gì đâu mà không thể. Vậy mà mọi thứ chẳng như con nghĩ ba ơi, Sài Gòn cứ thế cuốn con vào những vòng xoáy bộn bề, để rồi bây giờ con mới nhận ra quá lâu rồi con chẳng hay gọi về tỉ tê với ba mẹ. Con từng bực mẹ vì cứ gọi lúc con bận bịu chỉ để hỏi mấy câu ăn chưa, làm gì. Con từng giận ba vì đã to tiếng khi con nói Tết này tăng ca nên con không về được. Con từng nghĩ những đồng tiền mình kiếm được sẽ vơi đi gánh nặng trên lòng mẹ, vai ba. Nhưng con quên mất rằng, ba mẹ cũng có những nỗi đau của riêng mình và con còn làm cho nó sâu thêm. Con ích kỉ quá phải không ba?

 Ba sợ mình thôi viết nhật ký

“Ngày…

Ba luôn nghĩ mình còn khỏe. Nhưng rồi cũng có một ngày ba không thể để Bi leo lên lưng chơi trò cưỡi ngựa long nhong nữa. Ba cũng không còn đủ sức để kiệu Bo lên vai, nâng Bo chạm tới bầu trời. Bo học cấp 3 trên tỉnh, Bi vô Sài Gòn học đại học. Hai đứa choắt choắt vậy giờ đã lớn cả rồi, còn ba với mẹ cứ ngày một già đi.”

“Siêu nhân” của con cũng không thể chống lại quy luật khắc nghiệt của thời gian. Tóc ba sẽ bạc đi, lưng sẽ còng xuống và bước chân dần thêm chậm chạp. Hay có thể, những trang nhật ký này của ba cũng sẽ đến đoạn dừng bút…

Nhưng ba ơi, nếu ba mệt, hãy để Bi Bo thay nhau viết nhật ký cho ba. Tụi con sẽ không quên thứ gì quan trọng với ba nữa đâu, dù là nhỏ nhất, ba nghen!

 Thu Mỹ

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %
Categories: Blog