Trôi đâu rồi cánh diều tuổi thơ tôi? (Hữu Anh)

Published by sieuquantri on

0 0
Read Time:2 Minute, 44 Second

Cũng cánh đồng này hơn chục năm trước, tôi thả tuổi thơ trôi theo những cánh diều. Ngày xưa chỉ gói gọn trong hai từ “khổ lắm”! Chẳng đứa nào trong đám con nít tụi tôi mơ tới một con diều bằng mủ. Thời ấy – cái thời mà chỉ với 200 đồng, một đứa con nít có thể nhâm nhi kẹo bi hết cả buổi tối – một con diều giấy bay cao đã là niềm tự hào ghê gớm lắm của một đứa trẻ. Bởi vậy, đứa nào đứa nấy đều mong cho mùa gặt tới mau. Và cứ hễ bắt đầu nghe tiếng máy tuốt lúa nổ bành bạch bên mé ruộng là tụi nhóc chúng tôi đua nhau rứt giấy làm diều. Chỉ vài ba đôi giấy tập với cây kéo, xin thêm vài cây tiến (*) của mấy cô, mấy dì chầm nón lá và lục trong nồi mấy cục cơm nguội để dán, thoắt cái là có một con diều để chiều chiều đường hoàng thi nhau với chúng bạn. Cầm trên tay con diều sau cả buổi trưa hì hục cắt dán, đứa trẻ nào lại không thấy quý?


Cánh đồng của tuổi thơ tôi – cánh đồng chiều về rợp bóng trẻ con. Chúng thả diều. Chúng băng đồng dí bắt nhau. Chúng nháo nhào chạy bắt cào cào. Chúng nhảy ùm xuống mương lùng bắt cá lia thia đem về nuôi trong hủ sành rồi hễ có dịp là đem lũ cá tội nghiệp ra đá thi với nhau. Thành thử cái yên ả của xóm làng về chiều bị tiếng nô đùa của trẻ con lấn át đi. Người lớn không vì thế mà thấy phiền. Họ cũng phập phồng cái cảm giác nôn nao của bọn trẻ. Có người họ cũng ra đồng, nhưng không để thả diều. Họ bình lặng như trời chiều thả hồn về một tuổi thơ đã mất…

Giữa cái màu xanh đến quặn lòng của trời, gió chán chê nâng những cánh diều hình con chim, con bướm đủ màu đủ cỡ bay trong man mác, lòng buồn nhớ những con diều giấy của ngày xưa. Gió muốn vờn những cái đuôi giấy dài phần phật cho tới khi tụi nhỏ dưới kia la um trời “ha ha, diều đứa nào đứt dây kìa, tụi bây ơi!”. Gió muốn đưa cánh diều cơm dán chưa kịp khô của một bé con nhút nhát nào đó bay thật cao để cũng vui lây khi thấy thằng nhóc sung sướng nhảy cẫng lên “A! Diều tao lên rồi! Lên rồi!”. Những cánh diều ngày xưa ấy giờ trôi tuột ở một nơi xa xôi nào đó. Thành thử gió trầm ngâm. Rồi gió buồn, gió khóc, khóc thành từng tiếng xào xạc trên đọt dừa, ngọn tre. Và gió ngừng thổi để những con cá, con bướm lả lơi một hồi rồi khuất bóng. Xa xa, bóng những đứa trẻ cuốn vội những vòng dây, lững đững bước trên bờ mương, chông chênh như lòng trời đang đau đáu nhớ.

Và ở một miền ký ức nào đó của tôi, cánh diều vẫn chấp chới bay…

Hữu Anh

(20/03/2009)

(*) Cây tiến: là cây dài, nhẵn được vót từ cây trúc dùng để làm nón lá.

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *