Tuyết Trong Mắt Trong

Tuyết Trong Mắt Trong

Published by Hồng Ngoan on

0 0
Read Time:4 Minute, 57 Second

“Tuyết ngoài trời thì lạnh, mà tuyết trong mắt người – thì ra lúc tan rất ấm.”

Người ta luôn cố bước nhanh hơn mỗi khi đi qua số 13 phố Wheel. Đó là một chốn u ám dựng lên từ những bức tường đá phủ đầy rêu, tất cả cửa sổ đều buông rèm quanh năm như thể sợ lọt mất một tia sáng. Năm tháng đã khiến những lời đồn thổi về căn nhà nhiều hơn cả số tuổi của nó. Không ai thử xác minh những chuyện đáng sợ thực hư. Họ đơn giản là tránh xa – đặc biệt vào ngày như hôm đó, khi không khí Giáng sinh phủ đầy những con đường, căn nhà như chìm sâu hơn vào dáng vẻ tối tăm của nó.

Nhưng có người thề rằng đã chính mắt thấy có bóng người bước ra từ căn nhà: “Có vẻ như người đó đang ôm một đứa bé” – tiếng ồn ào trong quán rượu chợt bặt im, những vị khách kéo ghế sát lại gần nhau hơn. Ai đó nói rằng Giáng sinh không phải là lúc thích hợp để kể những chuyện rùng rợn, và nỗi sợ nhanh chóng nhòa đi bởi hàng tá những chuyện ngồi lê đôi mách của kẻ tứ xứ.

Leon rời khỏi bức tường cạnh cửa sổ quán rượu: cậu biết thứ được mang ra khỏi căn nhà không phải một đứa bé mà là một chú búp bê gỗ – chính cậu, trước lúc biến thành con người.

Nỗi đau vẫn vẹn nguyên trong lồng ngực Leon – từ cái khoảnh khắc cậu chủ Leo bỏ cậu lại vỉa hè rồi vụt đi. Leon đã nằm trên mặt đất một lúc lâu, thầm hỏi ngôi sao đối diện trên bầu trời lí do niềm tin phản bội mình. Phải chăng cậu vốn chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền trong mắt con người, kể cả Leo? Vì sao chọn trả lời bằng phép màu: biến gỗ thành xương và thịt, thắp lửa nơi bên trái ngực Leon – nơi của trái tim. Cậu lắng nghe ngọn lửa đó, tìm về căn nhà số 13, nơi cậu từng xem là “nhà”.

Quán rượu ở ngay đối diện căn nhà của cậu chủ. Mọi người đều ngoái nhìn khi thấy Leon vội vã qua đường, không có vẻ gì là sợ sệt. Leon gõ cửa, mất kiên nhẫn bởi sự lặng im trước hiên nhà và những cái vuốt ve lạnh lẽo của tuyết. Sau cùng, có tiếng lách cách và ánh đèn tràn trên mặt cậu:

– Cậu vào đi.

Gần như trong cả đời mình, giọng nói của Leo là thứ làm Leon hạnh phúc nhất. Nhưng giờ đây, khi thứ thanh âm trong trẻo ấy vang lên, Leon chỉ cúi mặt, cảm thấy một nỗi trách móc dâng lên nghẹn ngào.

– Mẹ mình nói không được mở cửa cho người lạ nhưng bà đang ra ngoài một lát nên không sao đâu. Nhà mình không có đồ ăn nóng nhưng vẫn còn một chút bánh mì…

Cậu chủ dừng lại bởi một tràng ho dài, hoặc có thể bởi cái lắc đầu khó hiểu của Leon.

– Ồ, cậu không muốn ăn à? Được thôi. Mà… ừm… mình là Leo. Còn cậu?

Leon chọn lặng im.

Cậu chủ đặt tay lên ngực như thể làm vậy sẽ nén được cơn ho, rồi nhìn Leon như vẫn chờ một câu trả lời.

– Không sao. Cũng không quan trọng. Cậu có thể giữ đó làm bí mật, giống như mẹ mình, bà có nhiều bí mật lắm. – Leo mỉm cười.

Leon vẫn không biết phải nói gì. Có thể bởi lâu nay cậu quen mình là gỗ cứng, như cánh cửa của căn nhà, luôn im lặng. Những tiếng ho của cậu chủ đập vào tường đá rồi dội khắp không gian.

– Bác sĩ nói mình sẽ chết, căn bệnh đã thắng. Nhìn cậu kìa, mình cũng ngạc nhiên như thế khi nghe ông ấy nói với mẹ.- Cậu chủ cười, nụ cười héo úa – Họ nói sẽ hỏa táng mình cùng với Leon và mấy thứ đồ. À, cậu không biết Leon. Đó là bạn mình. Leo – Leon, nghe cứ như hai anh em nhỉ?

Câu trả lời của những vì sao.

Cậu chủ lại run lên bởi một cơn ho, Leon như hóa đá giữa căn phòng.

– Mình không muốn Leon chết, không phải cùng mình. Leon rất ngầu, mình chắc ai cũng muốn có em ấy. Nếu Leon ở đây mình đã tặng cho cậu, nhưng mình vừa mang em ấy đi. Bây giờ chắc ai đó đã đem em về nhà mới. – Leon nghĩ có tuyết trong mắt cậu chủ, bởi tuyết tan thành nước, chảy ròng ròng trên gương mặt xanh xao.

Leon siết lấy bàn tay của Leo. Cậu phải nói gì đó… nói với Leo tội nghiệp. Nhưng Leon đã không còn là chú búp bê bằng gỗ – làm sao Leo có thể nhận ra người ngồi đối diện mình là ai?

Cậu chủ đã đứng dậy:

– Mẹ mình sắp về, cậu phải đi thôi. Đừng trách bà nhé, chỉ là nhà mình quá khó khăn để cho ai đó thứ gì.

Cánh cửa mở lần nữa. Cậu chủ đặt vào bàn tay cậu nửa ổ bánh mì. Lần đầu tiên trong đời, Leon cất tiếng, lắp bắp không thành câu :

– Leo… Em ấy… em ấy chắc chắn hiểu…

Leon sẽ không bao giờ quên cái gật đầu và nụ cười trong như tuyết sáng lên tích tắc trước khi cánh cửa khép lại. Căn nhà số 13 lại trở về lặng im.

Vai Leon chợt rung lên, cậu ngước đôi mắt ướt nhòe tìm kiếm vì sao cũ: tuyết ngoài trời thì lạnh, mà tuyết trong mắt người – thì ra lúc tan rất ấm.

Thanh Ngọc

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %