Bước qua những hanh hao

Published by sieuquantri on

0 0
Read Time:3 Minute, 38 Second

Đã cố tìm trong hàng loạt nỗi niềm, mặc nhiên về những điều khiến mình tư lự nghĩ suy. Tàn rồi cái mùa nắng gắt, sắp bước qua cả vòm trời hanh hao. Bao nhiêu con người, bao nhiêu phận đời cứ lỗi hẹn như thế. Lòng mình vẫn vậy, vẫn phiền muộn đến chai lì ở tận sâu xã hội đầy rẫy phức tạp này. Những lúc điên đảo, khóe miệng lại bất chợt cười lớn, chẳng nhạt nhẽo, cũng chưa hẳn chát chúa dị phần. Có lẽ tại mấy vết thương vẫn tồn tại thật sâu, hằn in nhiều nỗi đau tái tê, nên cố tạo nụ cười để không phải khóc. Đừng hỏi, khi biết rằng ngày mai vẫn sẽ đến. Bất cứ ai nếu còn khát vọng, hoài bão thì phải bước tiếp, cũng coi như sự chảy trôi đúng nghĩa đang tồn tại xung quanh.

alt

Mình từng có những quá khứ ngọt ngào trong tâm tư. Khi ánh sáng cuối ngày cuốn dần vào đôi mắt, đánh cắp bồng bềnh đem giấu vội vào bóng đêm. Khi tuyệt vọng đến không ngờ, khơi dậy thứ cảm xúc đột ngột tràn đến. Mình muốn ngừng đọng một khoảnh khắc, chỉ cần một khắc thôi, để ùa về ngõ đợi, để bản thân tự vấn lại lương tâm rằng “Tình cảm có đáng đối xử bằng im lặng, hay muốn buông xuôi tất cả rồi quay lưng đi?”. Thế rồi còn đó cuộc vui vầy chẳng thể phai màu, nhắc nhở tấm thân con kiến sống phải phụ thuộc vào niềm tin. Chao ôi, nghe xù xì quá đỗi. Yêu thương mà vứt bỏ đi thì tội nghiệp lắm.

alt

Mình từng có vài chiếc bóng nhạt nhòa trong ký ức. Là tiếng nói cười lẩn khuất nơi gió bạt thốc bên tai, thoang thoảng ưu tư trộn lẫn gượng gạo đến lạ lùng. Là ánh mắt bất ngờ chạm ánh mắt khác, nuối tiếc nén chặt trái tim câm lặng khi bắt gặp một điều quá đỗi thân thuộc, thèm sự thiết tha dù đã nhạt nhòa. Khi mình đứng đó, giữa một tàng mây trắng, đóng cánh cửa ồn ã khép lại gió bão run vai. Khi tâm hồn thanh thản pha lẫn nhẹ nhàng, mình có thể soi rõ nhiều điều đang lung lạc. Khi những mảnh vụn thủy tinh không còn vấn vương cuộc tình hiền ngoan, mặt trời lại trở về soi rọi phía chiều Đông.

Mình từng có lần là một “Ngõ vắng đợi chờ”. Đợi quá khứ mòn mỏi. Đợi sự bù đắp xót xa. Đợi rồi tự xóa chính mình trong ký ức của ai đó đã từng ghi dấu. Biết làm sao được, nỗi chờ đợi luôn luôn là một điều tàn nhẫn. Đôi khi, thời gian dài dòng và vô vị đến nỗi con người quên rằng họ đang đợi một đóa hồng nhỏ sắp tắt nắng. Nhiều lúc mình quên bẵng, nhưng có người vẫn nghĩ mình là một nóc phố bình yên. Mình cũng nhớ có lần, cái ngõ vắng bao quanh rặng ngâu thấp ấy đón người về, cây lá hai ven đường trắng xóa xôn xao, cỏ hoa nồng nàn cũng luẩn quẩn đến bồi hồi. Kỉ niệm đã đón nhận nụ hôn mong ước, không hề hiện hữu phép nhiệm màu như giấc mơ.

alt

Đêm, yên ắng quá. Lòng mình đắng cũng hệt như đêm, lủi thủi một mớ bộn bề, chẳng có ai lắng nghe cùng. Nhớ tới bài hát của Quang Lê, về đôi mắt người xưa, bật lên nghe, mà lòng bé nhỏ, thương thương vậy đó. Thấy buồn nhất mấy câu này…

Đôi mắt ưu tư thật buồn nàng nhìn tôi

Rồi quay mặt bước đi như không hề quen biết

Cũng đôi mắt này năm xưa lạc vào hồn tôi

Trong những đêm không ngủ chong đèn nhìn khói thuốc bay…

alt

Còn bình yên nào ở lại với những con đường? Khi những kỉ niệm của mình dần khuất xa rồi biến mất. Có lúc chính mình rồi sẽ biến mất, tái tê đến đau lòng khi nhìn thấy bản thân thay đổi. Ủi an đó là lỗi của thời gian…

Điều hanh hao nào có trú ngụ mãi được đâu. Cũng đến lúc phải nhạt nhòa, theo năm tháng dần phai…

Miên Hải

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *