Café nằm bên lề phố (Dương Hồng Phúc)

Published by sieuquantri on

0 0
Read Time:5 Minute, 51 Second

(FTUNEWS) – Những câu chuyện buồn thường hay bắt đầu bằng một câu hỏi…

1. “Một quán café tươm tất, phải chăng là khởi đầu tốt đẹp cho một chuyện tình?”

Ai đó đã nói đại loại thế này: “Nhân loại khi mới sinh ra chỉ yêu lấy bản thân. Họ chỉ thật sự biết yêu khi cầm trên tay những tách café đầu tiên nhất…”

Cũng có thể! Từ New York đến Paris. Từ sân bay Suvarnabhumi đến Nội Bài. Từ Marc Levy đến Guillaume Musso. Từ “Casablanca” đến “500 days of summer”. Con người ta vụng về, tinh tế, sâu sắc, bất cẩn, thương, nhớ, khóc, cười, giận hờn, say đắm cùng nhau bên những tách café. Cappuccino, Espresso, Americano, nâu đá, đen đá không đường,… Và từ đó, những khuôn mặt người được vẽ nên hết đầy lại vơi bên trong từng chiếc tách.

Sài Gòn. Tôi đến gặp em vào một buổi chiều nhiều mây, trong cái thế giới bụi bặm và khập khiễng do bản thân em tạo dựng. Café nơi đây không rơi theo chiều thẳng đứng. Nghiêng. Ngay cả con đường cũng có dáng nghiêng nghiêng rất đặc trưng trong đôi mắt của một người cận thị…

Trong cái thế giới ấy, sẽ không có Highland, Gloria Jeans, không là những chốn sang trọng được nhiều người biết đến. Bâng quơ. Em ngồi đó. Trong cái quán nho nhỏ nằm về phía cuối con đường một chiều. Café và em. Nằm trên lề phố.

Và ngay khi tôi vừa ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, cũng là khi những giọt café còn đang buông lơi thả mình xuống tận đáy của chiếc cốc thủy tinh màu ánh bạc. Em nhìn vào vai tôi, hỏi nhỏ:

“Này, một quán café tươm tất, phải chăng là khởi đầu tốt đẹp cho một chuyện tình?”

2. “Hãy gọi em là Juliette!”

Tự nhiên là thế, cái buổi chiều nhạt màu ấy, em nhìn tách café rồi quay sang bảo tôi: “Hãy gọi em là Juliette!”

Nhân loại có cái lí riêng của họ. Tôi biết vậy. Ý muốn của một người thể hiện rõ cái lý lẽ riêng ấy, dẫu chi là rất ngô nghê. Juliette. Một cái tên mang đầy dự cảm.

Có những gì, trong cái tên Juliette ấy? Tôi không hiểu rõ lắm, mang hàm ý gì trong tiếng Pháp, tiếng Anh, hay bất cứ loại ngôn ngữ nào trên thế giới. Tôi không đủ trình độ để đọc thấu Shakespeare cùng vở bi kịch nhuốm màu kinh điển của ông. Và tôi cũng không thật sự thấu suốt vì sao một người con gái lại muốn được gọi là Juliette.

Tôi tự hỏi rằng từ bao giờ, con người lại mong muốn và sẵn sàng khoác lên mình chiếc áo bi kịch ấy.

Thượng đế tạo ra những chuyện tình, chúng giản đơn và tẻ nhạt. Đến khi con người bắt đầu chạm tay vào những chuyện tình, chúng trở nên đa sắc và ảo diệu. Có buồn có vui có khóc có cười, nhưng cái cảm thức về chia ly, càm thức bi kịch vốn đã ăn sâu vào tâm trí. Có lẽ vì thế nên những câu chuyện buồn vẫn thường sống lâu, sống lay lắt, sống day dứt theo thời gian. Cái cảm thức ấy, nó làm ngôn ngữ trở nên vô tri, hành động trở thành thừa thãi.

Tất cả những yêu đương huyền thoại, chỉ còn đọng lại trong những bức thư tình.

Và, khốn khổ thay là những bức tình thư…

Gửi Juliette…

3. “Ở em, anh chỉ thấy một sự mất cân bằng đến hoàn hảo.”

Đến bây giờ thì anh mới hiểu được ma lực của những bức thư tình, cũng như lí do vì sao người ta lại sưu tầm, cất giữ, trân trọng nâng niu những lá thư hay. Chỉ vì một lẽ: Sắp xếp từng con chữ trên kia sẽ luôn là một công việc khó khăn.  

Anh đã từng muốn viết nhiều, thật nhiều. Nhưng mỗi khi đối mặt với từng con chữ trên bàn phím, anh chẳng còn nhớ gì đến những điều đó. Tất cả. Và trong sự trống rỗng đến thẫn thờ ấy, chỉ còn mỗi gương mặt của em, hiện lên trong tâm trí anh… 

Đã có đôi lần anh tự hỏi mình rằng thích em ở điểm gì. Nhưng câu trả lời lúc nào cũng thế: Không gì cả.

Đơn thuần là cảm xúc. Chỉ riêng sự hiện diện của em trên cõi đời này cũng đủ để mang lại niềm vui, hay nỗi buồn cho bất kì ai đó quanh đây. Em vừa đóng vai ác quỷ vừa đội lốt thiên thần. Em vừa là nguồn sống vô hạn, vừa là cái chết chực chờ. To lớn và nhỏ bé. Hy vọng và tuyệt vọng. Em và thế giới của em.

Thế nên, ở em, anh chỉ thấy một sự mất cân bằng đến hoàn hảo.

Rồi cũng có đôi lần anh tự dằn vặt bản thân, cố tìm một lí do để giải thích tại sao em ghét anh. Để yêu luôn là một trạng thái tự nhiên, nhưng để ghét, anh vẫn tin rằng cần có một lí do nào đó. Dẫu là vẩn vơ. Dẫu là không thể tha thứ. Cứ như thế, anh lao mình vào câu chuyện mà nhân loại đã viết đi viết lại hàng nghìn năm. Chuyện tình. Anh tự đi tìm cho mình một lời giải khả dĩ nhất, dù biết lí lẽ của trái tim là ích kỉ, là mù quáng, là xa xôi, hay biết rằng khi những câu trả lời vội vã qua đi, điều còn lại vẫn chỉ là nỗi nhớ.

Lá thư này có thể đến tay em, và cũng có thể sẽ chẳng bao giờ được gửi. Nó sẽ bay ra ngoài cửa sổ bay theo cơn gió, hay lăn vào một góc tối mù trong chiếc giỏ rác đầy ắp những bức thư tình trước kia. May mắn hơn một chút, lá thư sẽ nằm bẹp dí giữa hai quyển sách, “Le Premier Jour” và “La Première Nuit”, đại loại thế. Dù vậy, anh chỉ muốn em biết rằng, trong cái khoảng không thời gian chật hẹp giữa ngày và đêm ấy, tình yêu dẫu là mong manh nhưng vẫn luôn tồn tại.

Như cái cách mà nó tồn tại trong anh, và trong em…

“Ngủ ngon!” Như em vẫn thường nói thế.

SG, 13/11/20xx

4. “Café nằm bên lề phố”

Sắp mưa.

Em tựa đầu vào vai tôi. Đã ngủ say.

Tiếng radio từ đâu đó vang lên, rồi chợt rơi theo từng giọt nước li ti, như là hạt bụi:

“Bài thơ nằm bên lề giấy

Café nằm bên lề phố…”

Một quán café tươm tất, phải chăng là khởi đầu tốt đẹp cho một chuyện tình?

Ừ thì… Cũng có thể.

“Trời còn làm mưa

Mưa rơi mênh mang…”

Dương Hồng Phúc

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *