Truyện ngắn
Vĩ cầm trong đêm (Song Bình)
– Cậu có thuê căn nhà này không? Tuy hơi cũ một chút nhưng yên tĩnh lắm, nhất là đối với sinh viên các cậu, chỉ cần quét dọn lại một tí!
– Thôi được, cháu sẽ thuê, mai cháu dọn đến!

– Cậu có thuê căn nhà này không? Tuy hơi cũ một chút nhưng yên tĩnh lắm, nhất là đối với sinh viên các cậu, chỉ cần quét dọn lại một tí!
– Thôi được, cháu sẽ thuê, mai cháu dọn đến!
>> [Truy?n ng?n] Truth puzzle [K.] – K? 1
[x]
Tôi là m?t Mahnuer, nh?ng không ph?i lo?i Mahnuer s? h?u ?ôi m?t có th? bi?n s? th?t thành c?u v?ng. Tôi ch? là m?t Mahnuer bình th??ng ?ã s?ng hai m??i hai mùa tr?ng. Tôi làm vi?c dai d?ng nh? m?t con dã tràng. Công vi?c c?a loài chúng tôi th?t ??n ?i?u, nh?ng tôi ?ã say mê nó trong vô th?c. Trong hai m??i hai mùa tr?ng, tôi ?ã d?t ???c vô s? ‘taanfys’, ‘oeph’ và ‘eerdis’, nh?ng r?t nhi?u trong s? ?ó ch? m?i g?n nh? hoàn thành. Chúng còn thi?u m?t th? gì ?ó mà tôi không bi?t ???c. Tôi c?ng ?ã d?t ???c m?t ‘inaossp’ vào cu?i mùa tr?ng th? m??i hai. Tôi ??t tên nó là ‘kaze’. Tr??c khi thi?p ?i vì m?t m?i và ki?t l?c, tôi k?p th?y m?t margarita l? ra ph?i ??t vào gi?a ‘inaossp’ nh?ng b? b? sót. Tôi n?m ch?t nó trong tay và ng? m?t gi?c dài. ??n ??u mùa tr?ng th? m??i ba, mùa sinh s?n ??u tiên c?a tôi, tôi quy?t ??nh d?t m?t ‘eerdis’ ch?a có Mahnuer nào d?t, ‘eerdis’ có m?t margarita ? gi?a.
Tôi là Mahnuer cu?i cùng ??t ‘eerdis’ c?a mình vào lòng Kaleidoscope, tôi ?ã k?p hoàn thành ‘eerdis’ c?a mình tr??c khi m?t tr?ng b?t ??u m? ?i. Trong ánh sáng y?u ?t, tôi mong m?i và h?i h?p ??n phát ?iên. Cu?i cùng, Mahnuer m?i c?a tôi ?ã ra ??i.
Nó bình th??ng. Nó gi?ng tôi y ?úc. Nh?ng m?t nó có th? bi?n s? th?t thành c?u v?ng, và ng?c nó sáng b?ng.
L?n ??u tiên tôi không còn c?m th?y cô ??n.
Tôi g?i Mahnuer m?i c?a tôi là [x]. Tôi ch?m chút cho nó. Tôi ng?m nhìn m?t nó và trái tim sáng b?ng c?a nó d??i l?p da m?ng màu xám trong su?t. Tôi d?y nó cách tìm ki?m s? th?t và phân m?nh chúng, nh?ng bình th??ng tôi ch? nh??ng cho nó nh?ng s? th?t m?m nh? l?a, nh? nh? khói và ng?t nh? th? nh?c loài ng??i g?i là jazz. Nó thích nh?ng s? th?t tinh khôi nh? s??ng s?m, vì nh?ng s? th?t ?ó làm cho tim nó càng sáng lên và ??p th?t ??u nh?p. Th?nh tho?ng, [x] không thích ???c tôi che ch?, nó thích t? khám phá nh?ng s? th?t m?i l?. L? s? th?t nó nh?t v?, ?ôi khi th?t k? d?, nh?ng tôi r?t vui vì t?t c? ??u ??p. Nó bi?n m?t s? s? th?t thành c?u v?ng, r?i c?t vào kho c?a tôi.
Vào mùa tr?ng th? hai m??i c?a tôi, [x] b? m?t s? th?t gi?t ch?t. Ngày hôm ?ó, sau m?t chuy?n ?i dài, nó ??n tìm tôi. Nó ?ã ?n ph?i m?t s? th?t nào ?ó mà tôi không bi?t. Da nó m?i lúc m?t trong su?t, ánh sáng trong ng?c nó l?i tàn d?n, r?i trái tim ?en và qu?t l?i, trông nh? m?t s? th?t tuy?t v?ng. M?t nó c?ng b?t ??u xám ?i. Tôi làm ?? m?i cách, tôi cho nó ?n nh?ng s? th?t ng?t nh?t. Tôi cho nó nu?t c? nh?ng viên margarita. Nh?ng r?i cu?i cùng, nó m?ng nh? m?t s? hào nhoáng, c?ng t??ng t? nh? cái bong bóng xà phòng c?a loài ng??i, và b?ng d?ng tan ra thành c? ngàn m?nh.
Lúc ?ó, th?i gian c?a tôi d?ng l?i, d?ng l?i hoàn toàn nh? lúc ??i nó ra ??i t? Kaleidoscope.
L?n ??u tiên tôi th?y rõ cái v?c sâu và t?i c?a loài ng??i.
Tôi b? bê kho c?a mình, c? nh?ng t?m ‘taanfys’, ‘oeph’ và ‘eerdis’ ?ang d?t gi?a ch?ng trong m?t th?i gian dài. Tôi gom nh?ng m?nh v? c?a Mahnuer con tôi l?i, ??t vào m?t góc kho, r?i ?n m?t s? th?t buông xuôi tôi nh?t ???c c?a m?t con ng??i và ng? m?t gi?c th?t dài.
‘… but beautiful’ [Jimmy Van Heusen]
1. Loài của tôi, Mahnu, sinh ra để gặm nhấm và phân mảnh sự thật. Điều này cũng hiển nhiên như ong thợ sinh ra để tìm nhụy lấy mật, kiến sinh ra để điên cuồng chạy đi tìm mồi, lạc đà sinh ra để đi qua sa mạc, hay loài người sinh ra để yêu. Đó là bản năng. Đó là nhu cầu. Nếu để những sự thật nhởn nhơ ngập ngụa quanh mình mà không làm gì với chúng, chúng tôi chẳng thể tồn tại. Hoặc nếu thật có tồn tại, chúng tôi sẽ chẳng khác gì những con kiến vừa ra đời thì sáu chân đã dính bết trong một hũ mật, rồi chết dần chết mòn ngay trong đó. Cái chết này thật ra chẳng khác gì chết trong mớ nước dãi nhầy nhụa của bọn thú ăn kiến, chết mà chẳng kịp biết những-gì-phải-làm-trước-khi-chết là gì.
Hầu hết hành tinh này không biết đến sự tồn tại của chúng tôi. Chúng tôi sống trong chiều thời gian và góp nhặt những sự thật từ con người, vì quá trình này nhanh và đơn giản hơn là tạo ra một sự thật. Chúng tôi thường trộm nhìn con người vào những buổi sáng tinh sương, khi họ vừa thoát khỏi một cơn mơ dài xanh xao, hoặc vào những lúc họ đạt đến mức xúc cảm tột cùng, rất sâu và tối, mà họ gọi là nỗi đau. Hầu hết Mahnuer chỉ chọn những lúc này, vì khi đó, những sự thật chúng tôi thu được sẽ nhiều vô kể. Tất nhiên, những sự thật là nguồn sống của chúng tôi.
Có những Homo sapiens đã nhìn thấy chúng tôi. Họ mặc nhiên cho chúng tôi là một chủng người khác tồn tại trên hành tinh này, họ gọi chúng tôi là “những người Mahnu”. Cũng có một vài người trong số họ cho rằng chúng tôi chỉ là những ảo giác, và họ dễ dàng quên ngay chúng tôi. Có lẽ vì những lúc chúng tôi đến, họ vẫn đang trong trạng thái mơ hồ ở lưng chừng cái vực chính họ đã tạo ra. Hoặc cũng có lẽ là vì da và mắt của chúng tôi. Mahnuer chúng tôi cũng có tóc, hai mắt, hai tai, có mũi, miệng, tay và chân như con người, nhưng da chúng tôi xám và gần như trong suốt, còn mắt chúng tôi là sự pha trộn ngẫu nhiên của những mảng màu. Không ai biết được có bao nhiêu tinh thể màu trong mắt của một Mahnuer. Mahnuer tự hào về mắt của mình, không chỉ vì nó nhiều màu, mà còn vì nó có thể phản chiếu bất cứ sự thật nào tồn tại trên đời này. Có những Mahnuer có khả năng biến những sự thật thành những mảnh cầu vồng, chỉ với một cái nhìn duy nhất.
Những bước chân chuột chạy.
Điều gì xảy ra với những con chuột bị biến đổi gene?
(FTUNEWS) – Tháng một năm này tôi đi Mộc Châu, ngắm hoa ban hoa mận nở trắng trời Tây Bắc và nhìn con gái Thái tắm tiên trong những dòng suối cạn đội váy hoa trên đầu. Giấc mơ Tây Bắc hung vĩ và hoang sơ một thời là ao ước của tôi và nàng. Nàng hay kể cho tôi nghe những câu chuyện dân gian Thái, nào là A Pết A Cáy là phiên bản Tấm Cám của người miền xuôi, nào là con gái Thái có nước da trắng nõn học cách thắt đáy lưng con tò vò và đằm mình trong những dòng suối với cái tên chất chở khát vọng yêu đương chung thủy, lãng mạn: Suối Tiên, Suối Mơ… Rồi tôi nghe giọng nàng khe khẽ đọc thơ. Giọng của nàng trong kí ức, say đắm mà có chút lạc loài.
“Yêu nhau trọn đời gỗ cứng
Yêu nhau trọn kiếp đến già
Ta yêu nhau, tàn đời gió, không rung không chuyển”
(Tiễn dặn người yêu)
Tôi chặc lưỡi bảo tình yêu của những người miền cao mãnh liệt quá. Nàng bảo rất muốn đi phượt Tây Bắc nhưng sẽ đợi đến khi có người yêu để cùng đi, vì những khắc họa đẹp đẽ trong tâm tưởng phải thực mang ý nghĩa đặc biệt. Tôi nghe thấy hơi buồn trong dạ, tất nhiên tôi muốn là người được đi cùng nàng. Vì một khi đã chia sẻ thì giấc mơ không chỉ còn của riêng nàng. Rồi nàng lại lắc đầu ngắt mình khỏi cơn suy tưởng như chợt nhớ ra điều gì, nàng bảo:
Tớ quên mất, chắc là tớ sẽ đi một mình thôi vì tớ sẽ không có người yêu.
Tôi bĩu môi, nàng lại bắt đầu cái chủ nghĩa cá nhân độc thân vớ vẩn. Tôi không biết nàng lôi những điều này ra từ đâu nhưng trong mỗi suy nghĩ, dường như luôn có một miền nhớ ghim nàng với ý tưởng sẽ độc thân, hoặc là những nguyên tắc đã được hệ thống nào đó tự động điều chỉnh khi những ý nghĩ vượt ra khỏi giới hạn đã định sẵn. Đan thường nói thao thao bất tuyệt những ý tưởng rất xa xôi về tất thảy mọi thứ với một niềm háo hức vô tận rồi chợt khựng lại như thấy mình bay ra ngoài quỹ đạo, mắt nàng trở nên xa xôi, nàng thở dài và im bặt. Buổi nói chuyện của chúng tôi luôn luôn bắt đầu thật hào hứng và kết thúc kì quái đến kinh khủng. Đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy khủng hoảng khi nói chuyện với một người con gái. Thời kì này chúng tôi đang có những thay đổi về tâm sinh lý và đều không thể hiểu nỗi mình, huống chi là hiểu người khác. Và nàng, lại là người khó hiểu nhất mà tôi từng gặp.
Lúc đó chúng tôi học chung một trường phổ thông chuyên ở tỉnh và trò chuyện với nhau khá nhiều. Nàng lúc nào cũng hớn hở và lém lỉnh như một con chim chỉ chực rướn cổ họng mình lên cao hót vang. Tôi cảm giác nàng hòa đồng với những thứ xung quanh một cách hoàn hảo. Nhưng mãi đến khi ra trường tôi mới té ngửa khi hỏi mọi người xung quanh về nàng. Chẳng ai ngoài tôi biết thêm gì về nàng ngoài những thông tin đặc biệt cơ bản. Tôi không tin là nàng đã cùng trải qua một thời thiếu niên với tất cả chúng tôi mà chẳng có chung một kí ức đặc biệt nào. Như thể thân xác nàng rõ ràng đã tồn tại ở đó, nhưng không thực sự ở đó. Tất cả chỉ còn lại một sự im lặng đặc quánh của một hòn đảo cô độc, còn chúng tôi bơi lặn ngụp xung quanh với những mối bận tâm rất phù phiếm và dung tục tầm thường khác.
Nhưng dù sao quãng thời gian đó, nàng vẫn là một con chim nhỏ thích hót.
Chẳng ai ngoài tôi biết thêm gì về nàng ngoài những thông tin đặc biệt cơ bản
>> > [Truy?n ng?n] Nh?ng c?n say [K.] – K? 1
3. Cheesecake, 9:40PM, April 4 20xx
Có ngh?a là gì? Chuy?n này có ngh?a là gì? T?i sao tôi l?i ? ?ây? Th?y mình ?ang trèo lên thành m?t chi?c c?u. Và l?i còn nghe mình ?ang gào lên n?a.
Tôi ch?a k?p suy ngh? gì thì ?ã b? m?t bàn tay kéo l?i. Là anh sao? Tôi quay ph?t ng??i l?i, không c?n bi?t mình ?ang quay v? phía thiên ???ng hay ??a ng?c.
Tr??c con m?t ?ang m? to ho?ng lo?n c?a tôi là m?t g??ng m?t xanh xao tôi ch?a g?p bao gi?. Anh ta m?c chemise ?en và ?ang nhìn ch?m ch?m vào tôi, th? h?n h?n. Anh ta có ?ôi m?t gi?ng anh, nh?ng không mang m?t kính. Chúng tôi c? ??ng nh? v?y và nhìn nhau nh? th? ?ã quen bi?t t? lâu l?m r?i, và nh? th? chuy?n hai ng??i l? ??ng ki?u này trên m?t chi?c c?u là chuy?n hoàn toàn bình th??ng v?y.
Cu?i cùng, sau khi xua ?i t?t c? nh?ng th? ký ?c c?a mình b?ng chính hình ?nh tôi xanh xao và méo mó ngay trong ??ng t? ?ã d?i ?i c?a Ng??i l?, tôi kh? nh?n nhó nhìn vào cánh tay trái c?a mình và nói “?au…”. Ng??i l? nh? t?nh gi?c. Anh ta buông m?nh tay tôi xu?ng và cau có g?t lên:
– Làm cái gì v?y h?? Có bi?t suy ngh? không h?? M?t mình ??ng trên c?u gi? này, l?i còn ??nh nh?y xu?ng, r?i còn gào lên nh? b? gi?t t?i n?i.
G?p lúc khác, ch?c tôi ?ã gào vào m?t anh ta ?ây là chuy?n riêng c?a tôi, tôi mu?n làm gì m?c tôi, không c?n ai ph?i quan tâm c?. Suy cho cùng thì anh ta là ai mà ??n ?ây kéo s?p t?t c? ni?m vui c?a tôi xu?ng, ch? b?ng cách xu?t hi?n ch?? Anh ta là ai mà ??n ??ng vào ch? c?a anh ? ngay bên trái tôi vào ngay lúc này ch?? Nh?ng tôi còn ?? t?nh táo ?? bi?t không th? ?? l?i cho m?t ng??i l? ?ã kéo tôi ra kh?i, g?i là gì nh?, m?t c?n say khi tôi ch?ng dùng chút ch?t kích thích nào. Tôi không th? ?? l?i cho anh ta ch? vì anh ta ??nh c?u tôi.
Cu?i cùng, tôi ch? cúi ??u nói nh?:
– Xin l?i…
Chúng tôi im l?ng m?t lúc lâu, tr??c khi anh ta lên ti?ng, d?u dàng nh? th? ch?a có chuy?n gì x?y ra:
– Em có sao không?
Tôi mím môi l?i và l?c ??u.
Ng??i l? kéo tôi ng?i xu?ng. Anh ta im l?ng m?t lát r?i l?i quay sang tôi:
– Ít ra… em c?ng ph?i khóc ?i ch?. Anh ngh? n?u là ng??i yêu anh, cô ?y s? khóc, sau khi gào lên nh? em v?y.
Tôi ch? im l?ng. Tôi c?m th?y tr?ng r?ng, ??n m?c ch?ng còn th?y tuy?t v?ng, ti?c nu?i hay ?au ??n gì n?a. Tôi ?ã b??c ra kh?i nhà v?i tâm tr?ng ?ó b?ng cách nào ch?? C?n h?nh phúc ?o ?nh nh? ?? th? hình sin tôi v?a tr?i qua, nó là cái gì?
L? ra nó không th? t?n t?i, vì tôi ?ã hoàn toàn t?nh táo, và không h? r?i b?t c? m?t gi?t n??c m?t nào trong su?t m?t th?i gian dài.
L? ra nó không th? t?n t?i, l? ra ph?i nh? th?, ho?c n?u có ?i n?a thì c?ng ph?i ??i ??n lúc tôi ch?t ?i ch?.
N?u n?i bu?n có r?i xu?ng, ch?c nó c?ng s? v? toét ra, ch? ch?ng th? nào dai d?ng nh? th?…
1. Cheesecake, 8:02PM, April 4 20xx
Tôi biết mình sẽ ra khỏi nhà và đến nhà anh, càng nhanh càng tốt. Chỉ vì tôi nhớ anh kinh khủng và chỉ vậy thôi.
Tôi tắm như một con chim sẻ ngô trong lúc hát Le festin rồi quấn một chiếc khăn lớn quanh người trước khi bước ra khỏi phòng tắm. Hàng vạn tinh thể aroma rộn ràng quấn vào hơi nước làm mờ tấm kính lớn trên bồn rửa mặt còn lấm tấm nước. Tôi lau đám tóc vẫn còn nhiễu nước trên vai bằng một cái khăn khác, gỡ những sợi tóc rụng, gom lại và vứt đi sau hai giây tiếc nuối. Tôi chải và sấy khô đám sợi nâu đen trên đầu, lúc này đang thơm như đám cỏ non sớm, không ngớt tưởng tượng một chút nữa thôi anh sẽ xoắn từng lọn tóc bé con mềm veo bằng ngón trỏ to và ấm của anh. Anh sẽ dụi mũi vào như một con mèo lười, thở vào mớ tóc, hít hà chúng nó, rồi nói “Anh thích mùi tóc của em”. Và thật lạ là tôi chưa bao giờ nghi ngờ những gì anh nói, chưa bao giờ.
8:43PM. Tôi chọn chiếc áo màu xám lông chuột có tay áo kiểu cánh dơi, một chiếc jean đơn giản và với tay lấy lọ nước hoa nhà Calvin Klein. Mãi đến lúc xỏ chân vào đôi giày cỏ màu nâu sữa, tôi mới ngừng hưng phấn lại một chút để nhận ra mình đang lảm nhảm đi lảm nhảm lại thứ giai điệu đã bị Natalie Cole làm cho nảy mầm sinh sôi trong đầu, “I’m gonna love you like nobody’s loved you, come rain or come shine, come rain and come shine, come rain and come shine…”. Những cô gái đang yêu, bạn biết mà, đôi khi họ cũng chẳng biết họ đang làm gì đâu. Đám cá hề (à chỉ có 3 con) trong cái bể tròn được trang trí dị hợm gí mắt vào tấm thủy tinh và nhìn tôi như thể chúng nó chưa được cho ăn cả tuần nay. Tôi mặc kệ, nói tao phải đi đây, và đóng sầm cửa lại. Thứ cuối cùng tôi thấy trước khi quay mặt về phía Sài Gòn đêm, chính là tôi trên chiếc cửa kính lớn, hai má ửng hồng và cười rạng rỡ. Nếu đúng thật người hạnh phúc là người đẹp, thì tôi là người đẹp nhất tháng Tư.
Tôi bật máy xe và bắt đầu thả mình vào những ngả đường Sài Gòn đêm lộng gió. Tôi đang đi về phía gió, tôi nghĩ vậy, và đẩy chiếc kim tốc độ lên 50. Niềm vui của tôi lúc này, chắc chỉ có thể diễn tả bằng hai từ, hoang dại.
Nếu người hạnh phúc là người đẹp, thì tôi là người đẹp nhất tháng Tư.
8:59PM. Tiệm bánh vẫn nằm đó. Vẫn một chị Angel đứng ngay tấm cửa kính lớn và chào bằng một nụ cười dùng không dưới năm trăm lần một ngày. Tôi vẫn thích thế, tôi thích tiệm bánh toàn những nụ cười công nghiệp bằng cái sự thích những cái cheesecakes công nghiệp của nó và gần bằng một nửa kiểu thích Marcel Marceau[1]. Dù sao thì với anh, tôi chưa bao giờ chọn bánh ở tiệm khác. Tôi lấy hai cái cheesecake loại không-bao-giờ-biết-chán (tôi gọi như vậy) và đi ra sau khi nhận được thêm ba nụ cười công nghiệp nữa. Cũng ngọt như những cái cheesecakes.
9:31PM. Tôi đang ở trên một chiếc cầu gần nhà anh, một chiếc cầu thật lớn, một trong những món quà đẹp nhất của Sài thành. Nơi dạo chơi của gió, tôi nghĩ.
Tôi chọn một chỗ thật vắng, gác chân chống xe và đi về phía thành cầu. Một cảm giác nhẹ nhàng và hưng phấn kinh khủng, cứ như thể tôi đang bay. Tôi đang bay. Phía bên dưới kia, những mảng sáng đủ màu lấp lóa trên sông. Hàng vạn đốm đèn đằng xa dệt thành một thứ lưới lung linh, ảo diệu và đẹp như hơi thở của những người đang yêu. Tôi nắm chặt lấy lan can sắt lạnh băng, rồi bước chân phải lên nấc đầu tiên, dùng gương mặt tôi trên cửa kính ở nhà lúc nãy quay sang trái hỏi anh có thể đỡ tôi lên và giữ tôi trên thành cầu như lần trước được không. Tất nhiên lúc đầu anh sẽ lại nổi cáu lên, anh bảo không được chơi mấy trò ấu trĩ và nguy hiểm kiểu đó. Đôi mắt anh đằng sau cặp mắt kính sẽ cực kỳ nghiêm khắc và pha một chút mềm lòng. Chính một chút mềm lòng đó cộng với thói bướng bỉnh của tôi gần như lúc nào cũng biến tôi thành kẻ thắng cuộc.
9:39PM. Khi quay sang trái với một nụ cười vẫn luôn làm anh phải đầu hàng, tôi như một cái túi nước đuổi ruồi vừa bị chích thủng.
Mọi thứ chắc đã văng tung tóe như nước trong cái bọc nilon đó, tôi nghĩ vậy.
Mọi cảm giác hào hứng, hạnh phúc, hồi hộp trong tôi nhói lên một lần cuối trước khi kết thúc bằng cách trôi tuột vào một cái lỗ lavabo mà ai đó vừa đưa tay nhấc cái nắp đậy lên. Nó kêu ‘rột’.
Anh chẳng hề có ở đó.
Phải nói là, ngay từ đầu anh đã chẳng hề có ở đó.
Tôi ngơ ngác. Tôi cảm thấy vô lý hết sức. Tôi cảm thấy uất ức, bị lừa dối và bị tổn thương ghê gớm. Tôi muốn gào lên.
Và sự thật là tôi đã gào lên như một con sói đứng một mình dưới trăng sau khi lạc mất đứa con nhỏ của nó.
Anh chẳng hề có ở đó… Tôi muốn gào lên.
Tháng Ba
Tôi đi xe bus. Chiếc xe máy tội nghiệp bị tôi bỏ quên ở góc nhà, có lẽ nó giận tôi lắm. Biết sao được, những ngày này, tôi đâm ra sợ cái cảm giác phải chạy xe một mình cả quãng đường dài tới trường, sợ một mình cô độc thì những hình ảnh, những kí ức lại hiện về… và đau nhói. Biết sao được, tháng Ba lúc nào cũng nắng nóng và ngột ngạt, khiến một con bé như tôi trở nên khô khan và mệt mỏi với tất cả mọi cảm xúc – kể cả đó là yêu thương.
Tôi không nghe Avril Lavigne nữa. Tôi chuyển qua cái Rock ồn ào và đầy triết lí của Bon Jovi.
Tôi để invisible mỗi khi online. Không còn available với bất kì một ai nữa, kể cả Nguyên.
Tôi đã thay đổi mọi thói quen ở hiện tại. Có cảm giác rằng, một khi cái mới đến, cái cũ sẽ tự động ra đi mà không hề khiến con người ta phải cảm thấy trống trải và mất mát.
Nhưng kí ức của tôi thì không vậy. Mọi thứ cũ kĩ ra đi chỉ càng lúc càng tô đậm trong tôi những gì đã qua, và cả những gì còn vương vấn đâu đây.
Tình cảm con người – lạ thật – chưa bao giờ có thể là một thói quen dễ dàng để từ bỏ.
Tình cảm con người chưa bao giờ có thể là một thói quen dễ dàng để từ bỏ…
“Thắp chút vàng son nặng chút tình.”
“Dậy đi! Ta đưa cậu đi tìm vàng.”
Tôi mở mắt. Xung quanh là bóng tối. Bà lão đánh thức tôi. Chiếc đèn bão trên tay đong đưa.
“Bây giờ sao? Giữa đêm khuya?”
Lặng im. Tôi đếm từng nhịp tim của mình. Tiếng bà lão như hư không mong manh trôi qua hơi thở.
“Ngay bây giờ.”
Chiếc đèn bão dần dịch chuyển ra xa. Tôi áp hai bàn tay vào má. Không phải là giấc mơ. Tôi bước theo ánh lửa trong đêm.
Vì tôi chỉ là kẻ kiếm tìm, còn bà là người dẫn lối.
»»…««
1. Tôi là một con cừu. Như mọi con cừu khác, hoặc đa số các con cừu khác, tôi không rõ đàn mình có bao nhiêu con. Ban ngày khi ngẩng mặt lên khỏi đám cỏ non thơm mùi đất còn ướt rượt những đốm sáng lấm tấm ngọt như nước ở suối đầu nguồn, tôi thấy cả đàn uể oải ăn cỏ trên đồng, lim dim phơi nắng. Khi mặt trời vừa xuống núi, tôi thấy cả đàn tôi im lặng khua đều bốn chân bước theo cái đuôi và mông trước mặt, chen chúc đi vào phía trong cái rào đóng bằng gỗ trong tiếng gầm gừ đe dọa của lũ chó chăn cừu và con mắt đang nheo lại kiểm tra quân số của ông chủ. Nhưng chưa bao giờ tôi có ý định đếm thử.