“Expecto Patronum” Và Câu Chuyện Đi Tìm Phép Màu Giữa Đời Thường

“Expecto Patronum” Và Câu Chuyện Đi Tìm Phép Màu Giữa Đời Thường

Published by Hồng Ngoan on

0 0
Read Time:3 Minute, 27 Second

(FTUNEWS) – Mỗi lần hoảng sợ, em đều nhẩm đọc: “Expecto Patronum” – câu thần chú triệu hồi Thần hộ mệnh trong bộ truyện Harry Potter, thầm mong một sinh vật lấp lánh ánh sáng sẽ vụt bay đến xua đi nỗi sợ bủa vây. Nghe có vẻ thật ngớ ngẩn, nhưng hơn một lần trong đời, phép màu sẽ đến nếu ta đọc đúng câu thần chú.

Năm 11 tuổi, em đã để tâm đến mấy lời huyên thuyên của chị, rằng trong cuốn sách chị đọc, nếu ai đó mang dấu ấn của phép màu thì một bức thư cú sẽ được gửi đến để mời họ nhập học ngôi trường đặc biệt dành cho phù thủy. Hồi đó, em đã chờ mong cả mùa hè, dễ giật mình bởi những tiếng động nhỏ bên ngoài cửa sổ, sợ để lỡ mất một lá thư từ Hogwarts.

Nhưng hóa ra em không phải là Hermione, càng không phải là Harry huyền thoại, cho tới khi em tự mình đọc hết 7 tập của bộ truyện, thế giới phù thủy vẫn chỉ là nơi em chạm tới qua trang sách. Thư cú không còn là điều em mong chờ từ lâu. Em không còn mơ mộng nhiều như hồi nhỏ. Nhưng có những đêm rất lạnh, khi kì thi quan trọng cận kề hay lúc bố mẹ em vừa cãi nhau to, em cuộn tròn người, nghĩ về những hồi ức tươi đẹp nhất, khe khẽ nhẩm đọc: “Expecto Patronum”. J. K. Rowling nói Thần hộ mệnh chính là kết tinh của hạnh phúc, làm tan đi bóng tối của nỗi sợ. Nhưng câu thần chú chưa từng mang đến cho em một Vị thần, nó chỉ giúp em ngủ ngon hơn.

Rồi lá thư nhập học đáp tay, muộn mất 7 năm, vào mùa hè năm em 18 – không phải Hogwarts nhưng là Ngoại thương. Em bừng hy vọng: người ta bảo, ở Ngoại thương có phép màu. Em chọn tin.

Vào Ngoại thương, năm tháng của em trở thành những ô màu rực rỡ. Những người bạn mới ở bên, những trải nghiệm mới,… làm em quên băn khoăn phép màu liệu có tồn tại. Cho tới một ngày màu xám. Em bỗng thấy mình nhỏ nhoi và mờ nhạt, như thể em mang màu chiếc lá giữa vườn đầy hoa. Giữa Ngoại thương, em sợ mình chẳng là ai. Em sợ vì thành phố em lớn lên đã ở xa ngàn cây số. Em sợ vì phòng trọ bắt đầu lạnh và em bắt đầu nhớ hơi ấm của mẹ và ba. Thói quen từ lâu bỗng trở về: em nhắm mắt, khẽ nhẩm “Expecto Patronum”.

Chỉ là ánh rạng ngời của nụ cười trên gương mặt những người bạn làm em bất ngờ. Cả những cái choàng vai nồng nhiệt, những vòng tay ôm từ phía sau. Câu thần chú của em có vẻ đã “triệu hồi” nhầm người mất rồi.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Nỗi lắng lo giây trước còn như sóng lớn gào thét, giây sau chợt bặt im trong một cái gợn nhẹ. Họ đến bên em vì một ánh buồn tìm thấy trong mắt, vì những bước chân em không tung tăng như thường nhật. Liệu có lời thì thầm nào có thể làm nên điều đó? Chỉ có phép màu – không cần một lời than thở để hiểu nhau, phép màu đến từ yêu thương, từ ngôi nhà rộng nửa hecta đã gắn kết những người xa lạ về thành một gia đình. Đó chẳng phải là phép màu của Ngoại thương?

Giờ đây, em biết chắc mình sẽ làm gì vào những đêm không ngủ được. Khi sợ hãi choáng đầy tâm trí, cuộn tròn người, điện thoại áp bên tai, em sẽ khẽ nhẩm câu thần chú: “Ê, mày ơi…”.

Và không phải “Expecto Patronum” – sau tiếng “Ơi”, điều nhiệm màu sẽ đến.

Thanh Ngọc

 

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %
Categories: Cảm thức