[Truyện ngắn] Người đi qua (Đan Hoàng)

Published by sieuquantri on

0 0
Read Time:9 Minute, 23 Second

Bẵng hai năm sau khi vào đại học, tôi tình cờ gặp lại nàng trong một nhà sách ở đường Minh Khai. Nàng mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, buộc tóc lên cao và đứng tựa vào một góc tường, chân phải đưa ra sau và khẽ khụy gối. Nàng đang cầm trên tay cuốn Phía Tây không có gì lạ của Remarque và đọc những trang đầu với một vẻ khoan khoái. Hiếm có lúc nào tôi được ngắm nàng ở góc cạnh này, trông nàng gầy và cứng cáp hơn khi còn đi học. Như cảm giác có người đang nhìn lén mình, Đan ngước lên và bắt gặp cái nhìn lúng túng của tôi, mắt nàng vẫn giữ vẻ bình nhiên, không thoáng chút dao động. Nàng nhìn tôi mỉm cười và gật đầu chào.

Tôi nói vài câu về cuốn sách để gỡ gạc sự bối rối :

Chà, lâu quá. Tớ không ngờ là gặp cậu ở đây đấy. Phía Tây thì có gì lạ nhỉ?

Nàng nhún vai khẽ đáp :

Mặt trận miền Tây yên tĩnh, một tuyên ngôn chống chiến tranh ở Đức. Gã tài tử Remarque chìm đắm trong những vuốt ve tình ái, một sự thể hiện yếu đuối với người khác phái, mà nếu không được yêu sẽ rơi vào trạng thái trầm cảm. Gần giống như cách yêu sở hữu của Dostoyepski vậy đấy.

Những tay nhà văn viết tiểu thuyết mà không có đàn bà thì cũng như người mù thưởng trăng. Không ai khắc họa cái khổ đau tột cùng của yêu đương giỏi hơn họ. Tớ thấy thương vì họ sống khổ quá.

Ai cũng có những nổi khổ riêng mà. Đan cười.

Hai năm gặp lại, con chim nhỏ có chiếc cổ cao của tôi đã thôi không còn hót, nàng điềm đạm và dịu dàng hơn nhiều. Tôi hỏi nàng đang học gì và làm gì, Đan trả lời mọi thứ đều ổn. Chúng tôi tản ra xem sách thêm nửa giờ nữa rồi cùng ra quầy tính tiền. Nàng hỏi chị thu ngân chọn giấy gói quà màu nâu nhám để gói cuốn “Người tình Sputnik” và lấy một mẩu giấy trong bóp tiền kẹp vào đầu sách. Nhìn cách tỉ mẩn của nàng thì có lẽ đây là quà của một người bạn khá đặc biệt, hoặc là tôi không biết với mọi thứ nàng đều chăm chút như thế.

Chúng tôi đi ăn tối và nói đủ chuyện về bản thể. Tôi có vài vấn đề về sự hòa hợp với những người bạn học ở giảng đường, họ luôn cố tỏ ra cởi mở và thân thiện quá mức sau khi học xong những khóa kỹ năng mềm về giao tiếp. Vì vậy họ hay tiếp cận người khác bằng cách nói những câu chuyện mà người khác muốn nghe, toàn là những mẩu chuyện nhạt nhẽo và không có chiều sâu để mua những sự thân thiết tức thời. Người này áp dụng chiêu thức trên lên người kia và nhận lại một feedback tương tự. Riết hồi giao tiếp giả thành một nguyên tắc ngầm cho sinh viên bám lấy nhau. Nếu gỡ những chất keo dính tạm bợ này ra, thì họ chỉ giống nhau giữa bản chất tham vọng của những nhà kinh tế. Ngoài ra chẳng còn điều gì lý tưởng hơn thế cả. Tôi chỉ đôi khi cảm thấy mình không thuộc về thế giới này. Và một ngày nào đó sẽ không còn đủ kiên nhẫn để sống tiếp nó.

Tôi vừa nói vừa nhận ra đã rất lâu rồi mình không được nói tất cả những điều này, và gặp nàng, tôi thấy hình như mình có nhiều những vấn đề hơn hẳn. Nàng chăm chú bắt từng nhịp điệu của hơi thở và cách phát âm để cắt nghĩa rõ rang nhất cảm xúc của tôi trong từng lời nói. Người con gái này có một năng lực vô biên thấu hiểu sâu suốt tâm hồn người khác chỉ qua cái nhìn và sự im lặng. Suốt buổi hôm đó chúng tôi trò chuyện như thể hàng thế kỷ chưa được giao tiếp với con người. Chúng tôi tạm biệt nhau và hẹn gặp lại vào lần khác.

nguoi di qua

Gặp nàng, tôi thấy hình như mình có nhiều những vấn đề hơn hẳn…

 

Mùa hè năm đó tôi kiếm được vị trí thực tập ở một công ty chứng khoán, chúng tôi không gặp nhau thêm lần nào cả. Thỉnh thoảng rảnh rỗi tôi ghé mua vài cuốn sách ở tiệm Minh Khai, tiệm có thế mạnh bán những tiểu thuyết kinh điển và nghiên cứu cổ học, tôi thấy nhớ cái dáng nhỏ nhắn đứng đọc sách của Đan. Nhưng tôi cũng không gặp thêm nàng lần nào ở đây. Tôi gọi vào số điện thoại nàng cho nhưng máy báo không liên lạc được.

Một ngày nghỉ mùa đông tôi đang ngồi trên sofa đọc báo thì nhận được một cú điện thoại. Là Đan, nàng hỏi tôi có muốn đi đến quán café cũ nhất Sài Gòn không. Chúng tôi gặp nhau ở Chiêu café. Đan ngồi ở chiếc bàn cạnh bên cửa sổ to treo rèm tầng hai, nhìn ra những vạt nắng bên ngoài. Nàng mặc một chiếc sơ mi dài tay màu trắng cổ bẻ, tóc buộc cao, tay đeo chiếc vòng da nâu, trông có vẻ gầy hơn lần trước. Tôi đi khẽ đến chiếc ghế đối diện và ngồi xuống, nàng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi lâu như không biết đến sự có mặt của tôi. Đột nhiên nàng quay hằn sang tôi và giải thích “Xin lỗi cậu, chỉ là một bài tập mắt trong lúc mình ngồi chờ thôi, nó tốn một ít thời gian và sự tập trung…”

Hôm đó chúng tôi không nói với nhau nhiều, tôi hỏi nàng đã làm gì trong thời gian qua mà không liên lạc được. Nàng bảo nàng không biến đi đâu cả và sẽ liên lạc với tôi khi thích hợp. Đan đưa cho tôi một bọc vải nâu có đựng một viên sỏi to gần bằng hai ngón tay cái, nhẵn như đã chịu áp lực của sương và được thời gian mài dũa. Đan dặn tôi đem nó theo bên mình mỗi khi chán nản, nó sẽ tiếp thêm năng lượng để tôi bền chí. Chúng tôi ngồi cho đến lúc đêm thẫm ăn mòn vạt nắng rồi ra về. Nàng hứa nhất định sẽ gọi cho tôi.

Tôi nghĩ nhiều về phong thái của nàng trong lần gặp đó. Nó là một vẻ điềm tĩnh đã được luyện tập qua hệ thống. Tôi còn nhớ về phép luyện im lặng và trì chí của những tu sĩ một vài dòng tu kín. Thời cổ đại những tu sĩ nhập môn ở Ai Cập phải im lặng trong 7 năm ròng rã trước khi bước vào hầm tu luyện. Họ buộc phải nói chính xác bốn đặc tính của tượng Nhân sư. Đầu người ngẩng lên cao chỉ sự hiểu biết, thông thái. Cổ thần bò tượng trưng cho sự luyện tập trì chí. Mình sư tử chân gân guốc và móng xếp vào bên trong tượng trưng cho sự dũng mãnh và điềm tĩnh. Còn hai cánh phượng hoàng đi mây về gió thu gọn vào hai bên sườn thể hiện sự im lặng. Những người này có một nguồn từ lực mạnh vô biên. Tôi không biết nàng đã học gì trong khoảng thời gian đó.

Tôi không cố liên lạc với Đan như lần trước mà đợi nàng tìm đến mình. Nhưng rốt cuộc đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau trong đời.

Tháng mười một bén gót mưa qua cửa sổ năm tôi hai mươi lăm tuổi, tôi nhận được bưu phẩm chuyển đến từ một bưu điện kiểu bưu thiếp của khách du lịch đi qua. Tôi bóc ra xem thấy giấy gói màu nâu nhám và bên trong là bìa của một cuốn sách. “Người tình Sputnik”. Tôi sững sờ khi thấy tờ giấy kẹp vào đầu cuốn sách.

“Chào cậu 25 tuổi.

Tớ biết rõ những điều gì xáo động đã xảy ra trong tâm hồn cậu. Tớ biết cậu nhận thức rõ bản thân mình nhưng không biết phải dẫn dắt nó đi theo chiều hướng nào, hòa nhập vào xã hội hay tách riêng ra để suy nghĩ. Nhưng mọi thứ sẽ được định hình và hầu như không có gì thay đổi khi người ta ngoài 25 tuổi. Và bây giờ là bước cuối cùng để cậu kết thúc sự xáo trộn, đem viên sỏi thả xuống suối Tiên của Tây Bắc. Tớ đã lấy nó lên ở đó, chịu sương gió và mài mòn bởi thời gian. Hòn đá là sự vững chí trong cuộc đời mà cậu thiếu. Ai cũng có những viên sỏi trong đời và phải biết cách lấy sức mạnh từ nó thay vì vấp ngã.

Có lần tớ bảo tớ sẽ đến Tây Bắc với người yêu cậu nhớ không, nhưng rốt cuộc tớ vẫn đến một mình. Và suốt cuộc đời tớ vẫn sẽ một mình.

Cậu có biết những người tình Sputnik rồi cũng phóng cái vèo như vệ tinh Liên Xô chở chú chó Lai-ka bay ra ngoài vũ trụ và không bao giờ trở lại. Ý nghĩa duy nhất của việc biến mất là thay đổi thái độ sống của người ở lại. Nhiều người mất cả đời mỏi mòn để đi tìm nguyên do, nhưng chẳng có nguyên do nào ngoài việc đó cả.

Đừng nghĩ nhiều về tớ vì nhiệm vụ của tớ là chữa vết thương cho cậu. Giờ thì nó đã lành. ”

Tôi sờ lên ngực mình để tìm một vết thương nhưng không thấy gì cả. Tôi chỉ cảm thấy một vết thương vô hình đang khoét mòn tâm hồn mình. Nàng đã đến lấp đầy sự chênh vênh về nhận thức bản ngã, nhưng lại làm cho yêu thương của tôi mỗi lúc một chênh vênh. Tôi đã nghĩ về nàng trong suốt thời tuổi trẻ của mình và không biết đó chỉ là một thử thách cho sự bền bỉ. Đúng, tôi đã kiên cường hơn rất nhiều và vượt qua những khó khăn của thế hệ. Nhưng trong sự hoàn hảo đó luôn tồn tại một khoảng mất mát.

Có lẽ nàng thực không tồn tại trên đời này. Băng qua quá khứ, hiện tại và tương lai bởi một lỗ hổng thời gian. Đúng, mọi thứ trên đời đều có một lỗ hổng.

Ai cũng phải rơi vào một hành trình vô tận. Mỗi người ta gặp trên cuộc hành trình đóng một vai trò nào đó nhất định. Mất mát cũng là một vai trò, xong nhiệm vụ thì họ lại đi.

The Beatles hát lại câu cuối trong một bản nhạc “And when I awoke, I was alone, this bird had flown…” Và con chim ấy đã bay đi rồi.

Tôi xếp ba lô chuẩn bị cho chuyến lên Tây Bắc tuôn nở hoa ban hoa gạo.

Đan Hoàng

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *