[Truyện ngắn] Như tháng Ba… (Ý Nhiên)

Published by sieuquantri on

0 0
Read Time:12 Minute, 39 Second

Vài tháng trước….


Tôi ngồi bó gối ở lan can lầu ba, nhìn xuống là thấy phòng học Anh văn của tôi buổi tối. Tôi đợi Nguyên. Chỉ là đợi thôi, chứ chưa bao giờ tôi đủ dũng cảm để gọi Nguyên, vẫy tay tíu tít với cậu ấy từ trên cao và rồi lao xuống như một con chim sẻ ồn ào để cùng cậu ấy vào lớp. Chưa bao giờ tôi làm như vậy, dù đã trăm lần cái ý nghĩ ấy trở đi trở lại trong tôi. Một người chị của tôi đã nói “Biết chờ đợi cũng là một hạnh phúc”, và ngày này qua ngày khác, tôi nhâm nhi cái hạnh phúc ấy và nhận ra, đôi khi, nó cũng là hạnh phúc thật sự. Bạn có tin không, nếu nhìn một ai đó mình yêu thương từ trên cao, cảm giác yêu thương sẽ tăng lên nhiều nhiều lần lắm đấy. Yêu thương cái dáng đi, yêu thương khuôn mặt và nụ cười nhìn nghiêng, yêu thương cái cách cậu ấy nhìn loanh quanh rồi thong thả bước đi. Tôi luôn đợi Nguyên theo cách đó, cách yêu thương và nhìn theo cậu ấy của riêng tôi.

Hôm nay, tôi cũng đợi cậu ấy. Trời về chiều đã dịu đi cơn nóng, và gió bắt đầu mơn man trìu mến lạ lùng. Tôi vừa nghe Avril Lavigne, vừa nhâm nhi ly sinh tố trộn lẫn không biết bao nhiêu thứ trái cây. Bên cạnh tôi, quyển tiểu thuyết “Hội hè miên man” của Hemingway để dở dang, từng trang sách cứ theo nhịp gió lật giở một cách hững hờ và vô tình. Tôi nghĩ miên man về mọi thứ. Tôi nhìn mấy đứa bé chơi đùa dưới sân, và nhớ lại mình một ngày đã rất xa nào đó. Tôi nhìn chúng cười, và thảng hoặc nhận ra, một khi những đứa trẻ ấy lớn lên, cuộc sống khó khăn này liệu có còn để chúng mãi cười vô lo như thế không ? Tôi nhìn một cô lao công, mỉm cười khi nghĩ đến những giá trị lặng thầm trong cuộc sống. Tôi nhìn lên trời, và đoán thử xem những đám mây ngày hôm nay có hình dạng gì. Tôi đã luôn chơi trò này từ những ngày còn bé, và may mắn thay nó là thứ thuộc về tuổi thơ ít ỏi mà tôi còn giữ đến tận bây giờ…

Và rồi tôi nghĩ đến Nguyên. Cùng lúc với suy nghĩ ấy, bóng dáng cậu ấy xuất hiện dưới sân trường. Nhưng… tôi không thấy vui mừng và hạnh phúc như mọi hôm nữa. Cậu ấy đi với ai đó, và ai đó đang cười rất tươi với cậu ấy. Một vài lần, tôi nghe một cậu bạn bảo rằng, có một người bạn gái rất thân thiết với Nguyên, luôn luôn ở bên cạnh cậu ấy và làm cậu ấy vui. Một vài lần, khi đứng trên lầu năm của trường nhìn xuống, tôi thấy Nguyện và bạn ấy trò chuyện rất hạnh phúc. Một vài lần, tôi chợn nghĩ, đó là bạn gái của Nguyên. “Chẳng hề gì”. Chỉ cần mỗi tối học Anh Văn, tôi vẫn có thể tự do đợi chờ cậu ấy, vẫn cùng cậu ấy thỉnh thoảng chia sẻ vài bản Rock, như thế là đủ. Tôi đã luôn biết, hạnh phúc nhiều khi chỉ nhỏ nhoi vậy thôi.

Nhưng bây giờ…

Chỉ thế thôi đấy. Chỉ là hạnh phúc của hai người họ thôi, thế mà nó giáng những trận mưa ầm ĩ và u tối xuống tôi. Ly sinh tố buông lỏng trong tay chực rớt lênh láng xuống nền nhà. Những ca từ của “Keep holding on” chợt trở nên ầm ĩ và vô hồn, giai điệu cứ thế trôi tuột qua tai tôi, hững hờ… Tôi lặng lẽ vác ba lô xuống lớp, bỏ quên quyển tiểu thuyết trên lan can – món quà mà tôi đã định sẽ tặng Nguyên nhân dịp sinh nhật. “Tựa đề nghe bay bổng, hệt như con người của cậu ấy vậy” – tôi đã nghĩ như vậy đấy…

Truyện ngắn Như tháng Ba (Ý Nhiên)

Keep holding on…

 

Lớp học từ dạo ấy, đối với tôi, như mang một sắc thái mới. Tôi bắt đầu vào học khi mọi người đã yên vị, và luôn là đứa đầu tiên nhào ra khỏi lớp ngay khi thầy vừa nói “Goodbye”. Tôi không còn ngồi chỗ cũ nữa, mà thay vào đó là một vị trí ở phía dãy trong cùng, ở đó thì tôi sẽ không cảm nhận được sự hiện diện của cậu ấy – và cả người bạn ấy của cậu ấy. Tôi không còn liến thoắng như một con ngốc trong lớp học nữa, con người ta không thể sống vui khi thật sự họ đang cảm thấy đau và chỉ muốn khóc. Có đôi lần, trước khi chìm vào giấc ngủ,  một vài giọt nước mắt nhỏ ra. Và sau mỗi lần như vậy, giấc ngủ bao giờ cũng trở nên đầy mộng mị.

Nhịp sống của tôi bắt đầu lặng đi. Tôi học nhiều, và làm việc nhiều. Tôi viết nhiều, và những câu văn không còn mang nhiều màu sắc tươi vui như trước nữa. Nói cho cùng, viết văn cũng chỉ là một trong nhiều cách để bộc lộ cảm xúc. Tôi đã viết, như thể đó là cách duy nhất cho tôi biết, tôi vẫn đang đi qua mọi chuyện theo cách ổn nhất mà tôi có thể.

Tháng Ba vẫn đang sống, hiện diện trong tôi… Đau đến mấy, tôi vẫn phải bước về phía trước. “Khi bạn bước về phía trước, thế giới dường như nhỏ hơn”. Tôi vẫn mong thế giới nhỏ hơn thì cuộc sống sẽ bớt khó khăn hơn. Tôi vẫn mong như thế…

2. Tháng Ba


Tôi không thích cái tiết trời tháng Ba. Nóng bức. Mọi thứ như chỉ chực chờ đợi đến lúc được nổ tung, thoát ra khỏi những suy nghĩ ngày một căng phồng như một quả bong bóng bị thổi quá mức. Tháng Ba đến – tôi có cảm giác cuộc sống của mình trở nên gấp gáp và vội vã, bao kế hoạch dở dang trong khi những cái đã hoàn thành rồi lại bỗng chốc không ổn thỏa, khiến tôi chạy đi chạy lại giữa những lằn ranh bấp bênh.

Dạo này, tôi trở lại thói quen nghe Rock. Tất cả những bản Rock hỗn loạn và pha tạp của mọi ca sĩ, nhóm nhạc Rock được tôi nén rồi đặt gọn gàng vào mp3. Một lần, tôi tình cờ chia sẻ sở thích âm nhạc với Lưu An – cô bạn học cùng lớp Anh văn buổi tối với tôi. Đó là một cô gái lạ lùng và phức tạp, mọi thứ thuộc về cô ấy lúc trầm lặng đáng sợ, lúc lại sôi nổi hào hứng đến mức, cô ấy khiến người xung quanh cảm giác cuộc sống này đáng tận hưởng biết dường nào. An hét lên, đầy vẻ phấn khích khi nghe tôi cùng chung sở thích âm nhạc với cô ấy.

– Tớ thích Bon Jovi. Thích điên lên ấy chứ ! Lưu An nói, cả khuôn mặt hếch lên một vẻ khiêu khích kì lạ và đáng yêu.

– Thế còn Avril Lavigne ? Tôi hỏi, ngụ ý rằng tôi thích cô ca sĩ tóc vàng hát Rock cực đỉnh này.

– Avril Lavigne ? Cậu thích ?

Tôi khẽ gật đầu. Lưu An mím môi, đầu nghiêng về một bên, dáng vẻ suy ngẫm điều gì đó. Vài phút sau, cái vẻ hào hứng lại trở về :

– Tớ sẽ về nghe. Để xem thế nào… Tớ sẽ thử nghe chất Rock mà cậu thích.

Tôi đã ngạc nhiên, pha lẫn thích thú khi nghe Lưu An nói như thế. Câu nói này có ý nghĩa gì ? Phải chăng cô ấy muốn thử khám phá dần dần những ý thích của tôi, và tập tành làm quen với chúng ? Nhưng để làm gì ? Cô ấy thích tôi sao ? Hay chỉ đơn giản là thói quen tò mò của một cô nhóc 19 tuổi, muốn tỏ ra mình biết thật nhiều, hiểu thật nhiều. Vậy thôi?

Dù gì đi nữa, cuộc sống này đôi khi cũng dành cho chúng ta những cảm xúc trái mùa thật đặc biệt. Trong cái hanh hao và ngột ngạt của tháng Ba, tôi bắt đầu thầy yêu những giây phút bên cạnh Lưu An. Không hẳn là một cô gái xuất sắc và xinh đẹp, nhưng Lưu An biết cách làm tôi cười, và lắng nghe tôi. Lắng nghe và không bao giờ vặn vẹo – đó là điều ở Lưu An khiến tôi luôn thấy thoải mái. Đôi khi, cái ý nghĩ mình đã thích Lưu An xuất hiện trong tôi, nhưng rồi tôi nhanh chóng quét sạch nó. Tôi không muốn vướng bận gì vào lúc này, một cô gái khó hiểu như Lưu An lại càng không. Mọi thứ chỉ đẹp khi đứng xa để nhìn. Tôi luôn tin là thế.

Truyện ngắn Như tháng Ba (Ý Nhiên)

Cuộc sống đôi khi cũng dành cho chúng ta những cảm xúc trái mùa thật đặc biệt…

 

Tôi luôn biết Lưu An ngồi đó, trên lan can tầng ba. Cô ấy đợi ai, đợi chờ điểu gì đó, tôi không biết. Nhưng cái dáng ngồi bó gối cô độc và buồn bã toát ra từ Lưu An luôn hiện lên sắc nét trong tôi, tựa như một bức chân dung tự họa bằng thứ màu nước sắc sảo và khó gột rửa. Tình cảm không đơn giản như một bài toán, đôi khi những thứ hiển hiện trước mắt lại không hẳn là những giả thiết đúng đắn để dựa vào nó, ta đi tìm đáp số. Tôi không tỏ ra quan tâm Lưu An, nếu không muốn nói tôi đối xử với cô ấy nhiều lúc lạnh lùng và dửng dưng đến mức tàn nhẫn. Thế nhưng tự sâu thẳm trong tôi, dường như những suy nghĩ về Lưu An chưa bao giờ thật sự bình lặng. Luôn có một cái gì đó trỗi dậy, lúc thương xót, lúc nhớ nhung, lúc lại cảm thấy phiền toái.

Dạo này, Lưu An không còn chí chóe ồn ĩ như một con sẻ non trong lớp học nữa. Nếu vô tình chạm mắt nhau, cô ấy vội lảng đi, hờ hững. Cô ấy làm mọi việc lặng lẽ, cũng không còn ưng ửng hát thầm trong cổ họng những bản Rock của Avril Lavigne. Lưu An vào lớp muộn hơn mọi người, và chọn cho mình một chỗ ngồi trong góc. Hệt như một con nhím đang xù lông giận dữ với cuộc đời, cô ấy trở thành một người khác. Ý nghĩ ấy khiến tôi đau lạ lùng, như thể có ai đó vừa thoi mạnh vào bụng tôi, vì vô tình và cả lẫn vô tâm, tôi đã không hề nhìn lại phía cô ấy, dù chỉ một lần…

Tháng Ba vẫn đang sống và hiện diện trong tôi… Những kế hoạch dần dần đi vào vạch đường dành cho chúng, không còn những bất an xuất hiện giữa những giấc ngủ của tôi lúc nửa đêm. Đôi lúc, giữa những bận rộn, tôi nghĩ tới Lưu An, nghĩ tới những gì ngắn ngủi cô ấy mang đến cho tôi. Cuộc sống dành cho ta nhiều sự lựa chọn, và tôi đã chọn cách sống như thế để quay lưng lại với cô ấy. Nếu như có thể lựa chọn lại, tôi sẽ làm khác không ? Tôi vẫn luôn tự hỏi như thế.

Có một người luôn luôn nhìn về phía anh, đến khi không còn nữa, anh bắt đầu cảm thấy trống trải, em ạ!”

Như tháng Ba

Có một người luôn luôn nhìn về phía anh…


3. Và… tháng Ba.

Lưu An

Chiếc xe buýt cuối ngày đông đúc và ồn ào. Cuộc sống thu nhỏ hiển hiện trong chiếc lồng khổng lồ đang chuyển động khiến tôi thấy thú vị và ngạc nhiên. Đủ mọi buồn vui hỉ nộ ái ố, đằng kia hai anh chàng sinh viên đang cười đùa toan toác vì một câu chuyện vui nào đấy; phía bên này, một cô gái ngồi đơn độc, chống cằm nhìn ra đường phố bên ngoài mà đôi mắt như muốn thu hết tất cả cuộc sống vào cho mình. Cuối xe, tiếng trẻ con khóc lóc inh ỏi, người mẹ mệt nhọc với một ngày lao động gắt lên nặng nề, nghe đáng thương nhiều hơn là đáng trách. Chừng ấy con người, chừng ấy âm thanh, chừng ấy tâm trạng… Xe bus vẫn cứ chạy, cuộc sống vẫn cứ từng ngày trôi qua và tiếp diễn… Bài vở ở trường, những giờ học thêm dày đặc cùng công việc part-time lôi tôi vào một cuộc sống mới. Không nhiều thời gian để nhìn lại phía sau, tôi tìm niềm vui và ý nghĩa trong bận rộn. Và nhận ra, đôi khi, cuộc sống dành tặng cho chúng ta những điểu nhỏ bé và giản đơn, ví như được sống và làm những điều mình đam mê. Trong một góc khuất, tình cảm với Nguyên vẫn tròn vẹn. Tôi chờ đợi từng ngày cậu ấy nhận ra tôi, và bước về phía tôi. Tôi chờ đợi, và nhâm nhi cảm giác đó như một quy luật khiến con người ta trường thành. Tôi chờ đợi, và tin mạnh liệt rằng những điều tươi đẹp sẽ tới sau khi dông bão đi qua.

Nguyên này, cậu biết không, đến một lúc nào đó, tớ nhận ra, tình yêu không phải là một sự phiền toái. Tình yêu – rốt cuộc cũng chỉ đơn giản là yêu thương mà thôi. Nếu tớ yêu thương cậu nhiều, tớ tin là cậu sẽ nhận ra. Không hiện diện trong cuộc sống của nhau theo cách tớ vẫn mong muốn, không có nghĩa là tớ ngừng nhìn theo cậu, và yêu thương cậu, Nguyên ạ!”

Đêm tháng Ba như dài ra, dài ra mãi trong tâm trí tôi…

Nguyên

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, rằng có những thứ đến và đi trong cuộc đời mình nhiều lúc không theo một quy luật nào. Nó đến khi cần phải đến, cần cho những đứa như tôi biết thế nào là sống và khi đã thấy thế là đủ, nó đi như chưa hề tồn tại. Điều cuối cùng còn lại, đó là cảm giác hụt hẫng và chờ đợi. Có hàng trăm khuôn mặt ngày ngày lướt qua tôi, tôi cố gắng tìm ra một nụ cười hay đơn giản là lắng tai nghe một âm thanh ưng ửng trong họng, ngâm nga Rock của Avril Lavigne. Trong những lần tìm kiếm như vậy, tôi nhận ra, được yêu một ai đó là hạnh phúc, được bước về phía một ai đó cũng là một hạnh phúc. Hạnh phúc giản đơn đến lạ lùng.

Lưu An này, tớ nhớ lắm… Cậu vẫn còn đâu đó, và đợi tớ một chiều tháng Ba, đúng không?”

Ý NHIÊN

(Ảnh: Flickr)

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *