Nơi chốn của cô đơn (Quốc Bảo)

Published by sieuquantri on

0 0
Read Time:4 Minute, 41 Second

“Đó là nơi chốn của cô đơn. Làm riêng cho nỗi cô độc, làm riêng cho những thân phận phải chịu lẻ loi vì bất kỳ lý do nào, làm riêng cho tuổi mới lớn hoang mang…”

 

Lần gần đây nhất về thăm lại xóm cũ ở hẻm nhà thờ Thăng Long, Quận 11, tôi đảo mắt tìm lại ngôi quán vốn là chốn đầu đời tôi đã vạ vật, làm quen với cà phê đắng không đường và thuốc lá. Quán nằm ngay tim con đường thẳng Nguyễn Kim trổ ra Ba Tháng Hai, thời tôi học trường trung học Hùng Vương, Sài Gòn còn vắng xe và vì thế tôi và lũ bạn có thể lao thẳng từ Nguyễn Kim sang bên này đường mà không sợ tai nạn. Quán tên Khánh, bây giờ không còn, nó cũng mới mất đi đây thôi để thay bằng tiệm bán đồ điện. Khánh, là nơi chứng kiến những ngày ủ rũ nhất trong đoạn đời mới lớn của tôi. Khánh, những chiếc ghế mây đó, những ấm trà nguội đó, đã lưu lại những giọt lệ đắng cay của tuổi trẻ cô đơn. Khánh, chứ không phải bất kỳ nơi nào khác, giờ nhắc lại với lũ bạn xưa, đứa nào cũng bồi hồi nhớ và mắt đỏ hoe.

Đó là nơi chốn của cô đơn. Làm riêng cho nỗi cô độc, làm riêng cho những thân phận phải chịu lẻ loi vì bất kỳ lý do nào, làm riêng cho tuổi mới lớn hoang mang, làm riêng cho thế hệ tôi – thứ thế-hệ-giao-thời, bao giờ cũng quẫn bách và buồn rầu, làm riêng cho những thằng con trai chưa bao giờ dám cầm tay bạn gái, làm riêng cho những mơ ước bị nén chặt, bị dồn tụ, bị bào mòn bằng cà phê đắng và thuốc lá đen mua bằng tiền nhịn ăn sáng. Đó là nơi chốn của lưu đày.

Cuộc lưu đày tự nguyện và đáng yêu.

Vâng. Nơi chốn đó, giờ tưởng tượng lại vẫn cứ nguyên niềm xúc động của ba mươi năm trước. Khánh.


Khánh, tầng trệt một căn phố lầu bề ngang quãng già ba mét, quán ở phía ngoài, ngăn cách gian trong bằng một mành mành kết bằng những ống nhựa thành hình củ ấu. Khoảng vỉa hè chiếm hết để dựng xe đạp, thời ấy chưa có trật tự lòng lề đường đi biên phạt, mà cũng chẳng có gì để phạt: mấy chiếc xe đạp cà tàng dựng sát vào nhau, chủ nhân của chúng là những thằng con trai mặt non choẹt túi lúc nào cũng rỗng. Án ngữ lối vào gian trong là một quầy bar ốp dây mây, trên mặt quầy, một máy cassette mono phát nhạc Tây cũ, Christophe, Sheila, Sylvie Vartan. Khoảng sáu bảy bộ bàn ghế mây, hay là ít hơn, chắc độ bốn bộ, vì tôi nhớ khách bàn này ngồi khá xa bàn kia, không nghe được câu chuyện của nhau. Mà chúng tôi có ai nói gì đâu. Im lặng nhìn từng giọt cà phê sóng sánh xuống tách thủy tinh, im lặng hút thuốc, im lặng mở vở ôn bài, im lặng nhìn nhau, im lặng khóc. Những tiếng khóc cũng thầm lặng, chẳng đủ làm phiền ai. Thời ấy chúng tôi đi nhẹ nói khẽ, có hùng hổ học làm người lớn thì cũng chỉ dám gác chân lên bàn là hết, hay là nối điếu thuốc cũ vào điếu mới cho ra vẻ nghiện nặng là hết. Im lìm. Như những hình nhân bằng giấy yếu đuối. Và Khánh, cùng với những bản nhạc tình từ máy cassette, đã dung dưỡng các hình nhân ấy, không phán xét, không làm nghiêm, không khinh rẻ.

Thuở ấy, tôi, Minh, Nghĩa, Toàn, chiều nào cũng chiếm một bàn ngó mông lung ra phố. Bốn đứa hùn nhau thì mua được một gói thuốc và đủ trả bốn tách cà phê đen. Ngày tạnh cũng như ngày mưa dầm, vẫn vị trí ấy, chiếc bàn ấy, bốn ghế mây ấy. Chúng tôi ngồi mòn thâm cả ghế, đinh long ra móc xoạc áo quần. Nơi chốn nào có chúng tôi, chỗ ấy dường như buồn bã hơn, hay là chúng tôi nghĩ thế chứ nhạc trên quầy vẫn ồn ào La plus belle pour aller danser vẫn tươi tỉnh Tous les garçons et les filles có gì buồn phiền ủ rũ đâu. Cô chủ tiệm Khánh vẫn diện váy hoa ngồi quầy két. Những bàn bên vẫn kín khách đến nghe nhạc. Phố vẫn nắng hoặc vẫn mưa. Nơi chúng tôi ngồi, là chúng tôi đem cô đơn đến. Đem lặng lẽ đến, đem sự rỗng không của mình đến. Ám vào tiệm quán.

Thế mà giờ Khánh không còn, tức là khi tôi thấy mình cô đơn, thấy mình rỗng không, thấy không muốn nói cười không muốn giao tiếp, thấy không cần chạm mặt ai quen, thấy chẳng thể san sẻ, thì tôi cũng không còn Khánh để mà ghé vào. Để mà qua một chiều muộn có mưa rơi hay có giông tố. Để chìm đắm trong nỗi cô độc. Không còn chỗ nào như thế nữa.

Khánh của ba mươi năm về trước giờ chỉ còn trong tâm tưởng. Trong khi ấy, nỗi cô độc như một căn bệnh bất trị, cứ thỉnh thoảng lại hiện ra. Hiện ra một cách, nói sao nhỉ, cũng khá là đáng yêu…

Quốc Bảo

Nguồn: Quốc Bảo Music

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *