Ông già Noel

Published by sieuquantri on

0 0
Read Time:3 Minute, 54 Second

Một mùa Noel lại đến, ta tự hỏi sẽ còn lại những gì trong suy nghĩ bé bỏng ngày xưatrong chút trưởng thành trước mắt?

Noel. Như sự trỗi dậy của bản năng trẻ con, nó  ngây ngô mong chờ thời khắc những giai điu Giáng sinh ngân vang khắp phố phường, cộng hưởng chút cảm giác se se lạnh những ngày sang đông. Khoác trên mình bộ quần áo mới tươm rồi cùng ba mẹ dạo qua nhà thờ vui lễ, vui một mùa mới lại về, vui với niềm vui thật thà của một đứa trẻ khi vẫn háo hức được nhận quà Noel…

Và những kí ức chợt trở về trong khoảnh khắc. Nó đứng nép trong góc nhà thờ bên chiếc xe đạp cũ kĩ. Bộ quần áo cũ, chiếc mũ vành ngả màu mốc và đôi dép nâu vàng đi vì bụi đường, có một “ông già Noel” mang đến cho lũ trẻ con những chiếc mũ làm bằng giấy báo nhưng không bao giờ lỗi mốt và tất nhiên chẳng thể nào thiếu tất cả sắc màu của Giáng sinh. Đã lâu lắm chăng, từ cái lần đầu tiên nó thấy ông rong ruổi khắp khu phố với những món đồ chơi. Những chiếc đèn ông sao đêm tháng tám, những chiếc bóng bay ngày lễ hội hay những chiếc mũ Noel… Và lớn hơn cả cuộc mưu sinh mà ông đang vật lộn, nó cảm nhận được tấm lòng nhân hậu và yêu thương của ông đối với những đứa trẻ khó khăn trong khu phố hay những đứa bán vé số, đánh giày quanh quẩn nơi đây. Ông cho không, chẳng lấy một đồng nào.

Cuộc sống vẫn trôi theo bao thăng trầm của cuộc đời, còn nó thì lớn vụt từ lúc nào và giờ đã là một chàng trai mười bảy. Một ngày gần Giáng sinh năm đó, nó và các bạn trong Đoàn trường phổ thông tổ chức đi thăm và phát quà giáng sinh cho trẻ em ở trại trẻ mồ côi thành phố. Nhưng thật lạ! Vừa đến nơi, cả bọn đã thấy bọn trẻ vây quanh một lão ông để được nhận quà. Một linh tính xa xưa, đó chính là “ông già Noel” trong lòng nó từ thuở nhỏ.

Và cái phản ứng trẻ con từ ngày xưa còn đọng lại, nó cũng vứt xe chạy đến bên ông. Không ngửa tay xin quà như tụi nhỏ, nó phụ ông phát những chiếc mũ cũng như những món quà Đoàn trường đã mang đến cho các em. Vẫn những chiếc mũ bằng giấy báo cũ, vẫn chiếc xe đạp cũ nhưng con người thì già đi và hốc hác hơn nhiều, ông nói với nó trong ánh mắt nhìn về phía xa xăm: “Giáng sinh này ông ráng làm được nhiều mũ lắm. Tranh thủ những ngày trước lễ ông đi phát cho tụi nhỏ kẻo tụi nó trông, rồi mới đi tới những nơi khác bán hết những cái còn lại để kiếm tiền lo cơm nước…”

Nghe giọng ông mà nó thấy cay cay nơi khóe mắt… Năm nào cũng vậy, hễ rằm trung thu hay Noel là ông lại đến phát quà cho tụi nhỏ. Nó biết chắc điều đó! Chỉ vì một lẽ, đó là ông già Noel của nó mà…

Rồi cũng đến lúc nó rời xa cái thành phố nhỏ thân thương này vào Sài Gòn học. Xa nhà, nó nhớ những đêm thánh đường đón Noel biết bao…

Đêm Noel Sài Gòn không se lạnh nhưng đâu đâu cũng có tiếng chuông nhà thờ, dòng người nô nức đổ ra đường vui lễ khiến nó càng háo hức muốn về quê và chạy ngay ra nơi quen thuộc. Những bước chân sẽ tự nhiên theo thói quen, đẩy nó lần tìm về chốn cũ. Trớ trêu thay, nhà thờ vẫn còn đây, nhưng dáng người nay đâu mất…

Dòng suy nghĩ dần chìm sâu vào giấc ngủ. Vô thức, nó rùng mình kéo vội chiếc chăn. Trời Sài Gòn đêm nay bỗng lạnh lạ thường. Nó mơ hồ thoáng thấy bóng ông, trên tay ông là những thứ mà trước kia nó vẫn thường được nhận lấy mỗi dịp Giáng sinh về. Nó cười thật tươi rồi đưa tay với lấy. Đôi tay cứ mãi tìm kiếm, níu giữ trong không gian. Bóng ông thì cứ xa dần, xa dần…

Nó choàng tỉnh giấc, đôi mắt nhìn xa xăm về phía ô cửa sổ.

Ngoài kia, ngọn đèn đường vẫn sáng…

“Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ…”

Công Thư

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %
Categories: Blog

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *