0 0
Read Time:1 Minute, 30 Second

Nhớ ngày ấy… Nó cùng bố quần short – áo thun đi cùng làng cuối xóm, tự hào câu nói của bố: “Chị Tư Súng, nhóc nó là con trai tôi đấy chị ạ!”.  Rồi ngày khi nó học lớp năm, những buổi trời nắng chang chang, nó lại cùng bố quần short – áo thun (thậm chí không có áo!?) với má, với chị, cả nhà ra đồng gặt lúa chiêm. Yêu lắm từng giọt mồ hôi của gia đình rớt trên ruộng lúa…

Quần short – áo thun nữa! Nó cùng gái Hạ, cu Tí, cu Tèo nhà bên tắm sông, nhảy cầu, đá bóng trên đồng ruộng, đi trộm vặt những quả mận hồng đào đỏ au của bà Tư Đém; đi ghẹo con chó Bích La để rồi bị nó dí cắn tả tơi. Cả những buổi trung thu trăng tròn, các cô bé, cậu trai với quần short – áo thun chơi trốn tìm khắp xóm mà không sợ bị “ma da” giấu. Lòng trẻ thơ vô tư và non nớt như những búp măng tầm vông tinh khiết mới mọc sau nhà cậu hai Lúa.

Quần short – áo thun! Hơn một lần như thế – vừa chăn trâu vừa thả diều, chạy xa tít qua những cánh đồng làng dưới cái nắng inh ỏi mùa hè mà không sợ trâu bị ai dắt mất! Cánh diều giấy bay cao vun vút! Cao quá! Xa quá…

“ Trâu ơi ta bảo trâu này

Mai sau trâu lớn đừng sầu như ta” 


Thấm thoát nửa năm đã qua. Nó đã là một sinh viên của đất Sài thành. Gái Hạ, cu Tí, cái Tèo không còn ở bên nữa. Thi thoảng một vài thằng bạn gọi bảo:

– Đi café không mày?

– Uh! Vẫn quần short đấy nhé!

OTONASHII

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %
Categories: Blog

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *