Gỡ những trái châu khỏi cây thông, xếp gọn vào trong hộp. Một vài tấm thiệp năm mới đã nhận từ chiều qua. Những câu chúc rơi ra khỏi phong bì, những font chữ mĩ miều màu nhũ bạc, uốn lượn trong những họa tiết đỏ vàng. Nhanh thật…
Lại thấy mùa mai về gần trước cửa. Đầu tiên là những bông mai trên những biển hiệu, trong chiến lược quảng cáo trước Tết của những thương hiệu sản phẩm tiêu dùng. Những bông mai lớn và sặc sỡ treo ngay ngã ba ngã tư, nơi nhiều người qua lại. Nhạc xuân mời gọi đã lên rộn ràng khắp nơi. Từ nhà hàng, siêu thị, shop thời trang, trung tâm thương mại, quán cà phê, văn phòng, căng-tin, thang máy… Người ta cũng đã quen với không khí giao thương khi đã ở thành phố này lâu năm, nhất là cái khung cảnh tất bật màu mè ồn ào đến hẹn lại lên vào mỗi dịp cận Tết.
Rồi những cây mai giả, hoa vàng chi chít, đã bán tràn ra những hè đường. Màu vàng làm người ta biết một năm đã lại đi qua.
Rồi những cành mai cũng về phố thật rồi. Ven những con hẻm nhỏ, những khoảng sân chật hẹp trong thành phố, một vài cây mai hiếm hoi nào đó cũng vừa được tuốt lá, những cái nụ xanh đã chớm bung ra, điểm một vài cánh vàng. Hiếm hoi vài cội mai sớm, vàng như những vạt nắng , tưng bừng trổ ra trước cổng mấy nhà ven kênh. Phía ngoại thành, những nhà vườn đồng loạt bứt lá. Những cây mai trơ ra những thân cành chắc khỏe, mập mạp. Lá non rơm rớm đầu cây…
Cuối tháng Chạp, mùa mai đã lên rực rỡ…Từ những nhà vườn đâu đó, mai đã trở về những con đường. Rồi những hẻm nhỏ đầy bông đơm lên. Nụ xanh lốm đốm chờ Tết. Dưới ngõ, kiệu nhà ai trắng tinh, vừa phơi được nắng. Trẻ con áo xanh áo đỏ nhẩn nha chạy chơi trước cổng. Những bà má già tóc trắng, ngồi bên tủ thuốc lá, nói cười bỏm bẻm. Mùi hương trầm nhà ai loang ra ngòn ngọt. Những xe máy chở hàng Tết len vào ngõ, nghe gần nghe xa những tiếng bô nổ giòn, rồi khuất dần về cuối hẻm.
Màu mai làm cho nắng ấm, cho những chộn rộn nhen lên trong lòng. Trong những thư đi, mail lại. Những cú phone, tin nhắn hỏi han, hoặc những im lặng ơ thờ, người ta lại thấy nôn nao. Là một quê nhà chăng? Người miền Tây nhắc từng món thịt kho, củ kiệu, những đòn bánh tét. Rồi từng con nước, từng chuyến xe, những xuồng ghe ngang dọc chở đầy dưa hấu, trái cây, thanh long, bông kiểng, mào gà, cúc vạn thọ… Người Trung nhớ từng chuyến xe đò ngược ra quê, giọng xứ Quảng chen xứ Nẫu nằng nặng đường về. Nhớ những dưa món, nem chua, tré, tôm chua hay từng con đường góc chợ, sáng bừng màu vàng. Người Bắc trông ngóng hơn những mưa phùn gió bấc, chậu quất, nhánh đào, những lá dong, bánh chưng, hương trầm. Nhớ những bữa cơm tất niên, khói trầm thiêng liêng đêm trừ tịch, trẻ con chạy tung tăng với những phong bao mừng tuổi Tết.
Đi trong mùa mai, là thấy những chuyến đi về. Sài Gòn tụ hội. Giáp Tết, những nhà ga, bến xe chật ních, người người nêm nhau giữa những quà cáp hành lý lỉnh kỉnh. Loáng thoáng cả những cành mai điểm vàng giữa phòng chờ sân bay. Bay lên cùng trời. Tìm ra xứ lạnh. Và tương tự, hoa đào xứ Bắc lại ngược vào Nam, nở run run trong nắng gió. Taxi ra ga, những cành mai vụt qua cửa kính, đầy sức sống. Lại thấy trong đầu sáng lên một màu vàng. Ấm áp lạ kỳ…
Mùa mai về thành phố. Gợi những hứa hẹn sum vầy, những đón đợi mong ngóng, háo hức, những ơ thờ buồn bã, những rưng rưng thương cảm. Bao nỗi niềm đâu đó như dồn cả đến cuối năm, ứ nghẹn… Người ta bận rộn, người ta đua chen. Người ta chạy đua với thời gian. Hoa sẽ nở như không chờ đợi. Dẫu có níu kéo cũng chả ích gì. Bởi một cái Tết đã kề, như treo trên đầu cây và đã kịp bung ra…
Rồi Tết đến. Rồi Tết đi. Vèo cái xong cả một kỳ nghỉ dài. Người ta trở lại chính mình, trong những phố phường chật ních thường nhật. Những màu vàng rụng xuống, những lộc lá lên đầy cành. Mùa mai lặng lẽ rời xa… Rồi lặng lẽ chờ một năm sau, khi nắng cuối năm nhạt dần. Người ta lại hỏi nhau khi nào nghỉ Tết? khi nào về quê? khi nào vào Nam ra Bắc?
Rồi thì bao nhiêu năm cứ thế đi, lặng phai cả những mái đầu.
Chỉ còn những màu vàng bay. Hiện hữu. Vĩnh cửu.
Và còn trong những mùa mai, dường như trong ai cũng rục rịch một tâm thế đi về…
Sài Gòn, những ngày cuối năm…
Ảnh: Phạm Trung Kiên | Theo Yume