0 0

Vu Lan (Đức Toàn)

10 tuổi: Vu Lan là thênh thang trải dài đường đi với ông ngoại lên chùa, khi hai ông cháu quay về nhà thì ướt nhẹp người. Đó là chiếc bông hồng đỏ tươi gắn trên ngực. Tự hào khi còn có mẹ. Ngồi phía sau xe, tôi ôm chặt bụng ông ngoại và còn tròn xoe ngạc nhiên hỏi rằng: “Ủa sao bông hồng của ông ngoại là màu trắng vậy?”

11 tuổi: Ông ngoại không còn nữa, Vu Lan trong kí ức là lần đi chùa cùng ba mẹ, vẫn là câu hỏi: “Sao bông của mẹ lại màu trắng?” mà bông hồng của ba lại màu đỏ. Lúc ấy, tôi vẫn rất vui trên ngực con là bông hoa hồng đỏ thắm. Đó là những lúc đi chùa, được mẹ nắm tay dắt vào sảnh chánh điện, lon ton chạy theo và dõi theo mẹ và vẫn không quên cầu xin Đức Phật cho con học giỏi, gia đình hạnh phúc và ba mẹ mạnh khỏe.

12 tuổi: Gia đình không còn là một mái ấm chung. Vu Lan đi chùa cùng mẹ. Chỉ nhớ lần đó mẹ đã khóc ở chùa, vì mẹ nhớ ông ngoại, nhớ bà ngoại. Con cũng nhớ ông bà ngoại. Bông hồng trên áo con nhắc nhở, phải biết trân trọng, thương yêu mẹ. Vu Lan với con không phải chỉ là một ngày mà nó là quãng đời còn lại mẹ ạ!

13 tuổi – 17 tuổi: Vu Lan đi chùa cùng mẹ, đi chùa cùng  bạn Thùy, đi chùa chỉ để cầu xin cho mẹ con khỏe mạnh. Vu Lan vẫn là hình ảnh chiếc bông hồng cài áo. Chiếc bông hồng như lời bài hát nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.