0 0

Yên nghỉ nhé, Whitney! (Quốc Bảo)

‘Chị dằn vặt nhiều hơn các nghệ sĩ mà tôi biết, mỗi làn hơi mỗi ẩn chứa đau đớn, gai sắc ấy, kim châm ấy, không phải ai cũng nhận ra. Và phải chăng, chính sự khác thường này, chính nỗi đau không thể sẻ chia này, đã làm nên một giọng ca lớn, lớn hơn hết thảy, lớn hơn thời đại của mình; chính tấm lòng chứ không phải vòm họng mới làm nên một Whitney Houston bà hoàng nhạc đen, nơi mà dẫu Mariah Carey, Toni Braxton hay ai ai khác đều không thể sánh kịp?’


0 0
0 0

Đi nhẹ nói khẽ (Quốc Bảo)

Nghĩa là tiếng ồn trong một ngôn ngữ ta không biết sẽ dễ chịu hơn bằng tiếng mẹ đẻ. Và nếu Marías nghe thấy người Việt véc tu nửa tỷ đọc rap trong tiệm cà phê Việt thì ông sẽ thấy đồng hương ông nói chuyện thủ thỉ êm nhẹ như ru?

0 0
0 0
0 0

Quốc Bảo viết về Lê Hiếu

“Lê Hiếu hát hay, thì đã hẳn. Hiếu chơi được, thân thiết thì chưa chắc nhưng biết điều, biết kính trên nhường dưới. Tôi vẫn quý mến Hiếu như cậu em trai ruột thịt […] hơi giống trường hợp Mỹ Tâm, Mai Khôi, với tôi. Như người trong nhà.”

Lê Hiếu trong đêm Chung kết ‘Duyên dáng Ngoại thương’ 2010 – Ảnh: Tấn Anh.

0 0

Tóc xanh (Dương Hồng Phúc)

Con cáo và chùm nho

Một con cáo nọ mấy ngày nay chưa có gì bỏ vào dạ. Đang lang thang với cái bụng đói meo, cáo ta phát hiện lủng lẳng trên cành một chùm nho. Cáo ta mừng thầm. Lê cái thân mỏng lép kẹp để trèo lên thân cây. Sau nhiều cố gắng với chút sức khoẻ còn lại, cáo ta cũng thất bại. Ngon ăn đấy, nhưng làm sao với tới bây giờ. Cáo ta chẳng biết cách nào hơn quay lưng lặng lẽ rút lui, bèn tự nhủ – nho ấy hẵng còn xanh lắm!

Môi nào hãy còn thơm

Tôi đã từng nghe hát nhạc Trịnh. Hát như thế này:

Môi nào hãy còn thơm

Cho ta vơi cuộc tình

Tóc nào hãy còn xanh

Cho ta chút hồn nhiên…

Tôi vẫn ám ảnh hoài với hai chữ “tóc xanh”, hay nói đúng hơn là với màu xanh. Tươi nguyên và trẻ trung. Như mưa nắng, như mùa màng.

Nhưng một người, được gọi là “tóc xanh”, có lẽ không chỉ đơn thuần vì người ta trẻ tuổi. Người “tóc xanh” ít nghĩ ít lo, chỉ sống thật với cái tôi tự nhiên của bản thân mình. Tồn tại như là lẽ sống phải tồn tại. Xuất hiện giữa cuộc đời, an nhiên, bình yên mà không hề thấp kém.

Một người tình “tóc xanh”, như lời của Trịnh, còn cho ta chút hồn nhiên. Thì phải chăng, trong cái sự hồn nhiên yêu đời ấy lại pha chút đỏng đảnh, tinh ranh, khiến người khi yêu phải đổ cả mồ hôi. Phải chăng, đó cũng như chùm nho treo trên cao kia. Cứ sống thế, cứ lủng lẳng đong đưa như thế…

Tóc xanh Duong Hồng Phúc

0 0
0 0

Là nơi em quay về

(FTUNEWS) – Tôi luôn có những cảm xúc thật lạ khi nghe nhạc Quốc Bảo. Luôn luôn là vậy! Nhạc Quốc Bảo ru vào nhạy cảm và yếu ớt những lời thủ thỉ, dịu dàng và đầy yêu mến. Từ bao giờ, phần ngỗ nghịch và ngang bướng trong tôi cũng đâm ra đồng cảm lạ lùng với chất nhạc của Quốc Bảo, đâm ra hiền ngoan và nhỏ nhẹ đến bất ngờ. Quốc Bảo có cách dùng từ ngữ để diễn tả những buồn vui giận hờn, những nước mắt nụ cười mộc mạc và điêu luyện đến mức đôi khi tôi cứ ngộ nhận rằng, anh đã trải qua hết những thăng trầm của cuộc đời. Cả những nỗi đau trong nhạc của anh cũng nhẹ nhàng và an nhiên. Thật lạ!

Thị trấn (Quốc Bảo)