Tóc xanh (Dương Hồng Phúc)
19.
19 tuổi, đọc những vần thơ thuở trước, em lo nghĩ, em bắt đầu tự hỏi: “Ai sẽ viết thơ tình cho em?”
Nhưng em có thấy chăng, mỗi thời tha nhân yêu một cách khác nhau. Không có internet, không có 3G 4G, tha nhân viết thơ tình đăng báo Loa, đăng Tiểu thuyết thứ bảy. Còn bây giờ, người ta đăng Blog, đăng Twitter, đăng Facebook… Những chuyện tình cũng vì thế mà muôn vẻ muôn màu, mà ngỡ ngàng mà đặc sắc.
Vậy nên, nếu rằng ngày mai, ngày kia, hay một ngày nào đó, em có nhận được một cái SMS-tình, e-mail-tình, note-tình hay đại loại như thế, thì hãy cứ xem như đó là một bài thơ, như là một kiểu “thay lời muốn nói”.
Em của ngày xưa, để người ta nhớ, người ta thương, là một bóng hình hồn nhiên, trinh bạch:
Em như cô gái hãy còn xuân
Trong trắng thân chưa lấm bụi trần
(Nguyễn Bính)
Hay Bống xưa của Trịnh, hãy còn:
Bống đùa biển khơi
Bống đùa núi đồi
Bống đùa đuổi thôi
Thì nay, 19 tuổi – em hãy còn đang lang thang dạo phố Sài Gòn, dừng chân trước những quán café nho nhỏ trên những còn đường nho nhỏ.
19 tuổi – em hãy còn vừa ăn kem hồ Con Rùa vừa co ro nhíu vai khi đâu đây cơn gió bất chợt lùa qua từng kẽ tay.
Vậy đó! Xưa hay nay đều thế: Tuổi 19 – tóc em vẫn mãi một màu xanh…
Thì đã thế, xin em dằn lòng chút xanh non của những quả nho, dẫu biết hôm nay cuộc đời luôn bề bộn những nỗi lo toan.
Xin em, dẫu biết chuyện tình luôn đầy vơi những hanh hao, nghi ngờ
Dẫu biết những câu trả lời rồi sẽ qua đi, câu hỏi thì ở lại…
Tôi xin em, tóc kia còn xanh
Thì xin cứ an lành…
(Quốc Bảo)
DƯƠNG HỒNG PHÚC