[Truyện ngắn] Cánh cửa (Dương Hồng Phúc)

Published by sieuquantri on

0 0
Read Time:5 Minute, 50 Second

Ta đã chờ đợi cậu ấy. Một người tìm vàng.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Sáu mươi lăm năm. Ta đã mỏi mòn chỉ để chờ cậu ấy đến đây.

Cậu ấy bảo ta: “Tôi hai mươi ba tuổi.”

Sáu mươi lăm năm trước, ta đã từng mười bảy tuổi.

Sáu mươi lăm năm trước, anh đã từng hai mươi ba tuổi.

Sáu mươi lăm năm, thời gian đã hóa vàng anh.

Ta sẽ giúp cậu ấy tìm thấy vàng, và cậu ấy sẽ giúp ta tìm thấy anh.

»»…««

Chúng tôi đi vào rừng. Phải. Bà lão dẫn tôi vào rừng.

Đã bao lâu kể từ khi chúng tôi khởi hành, tôi cũng không rõ nữa. Bóng tối bao trùm cả tầm nhìn, chỉ có ánh đèn như một vệt lân tinh lặng lẽ lướt qua từng ngọn cây, từ đó vẽ nên một đường vân tay đầy huyễn hoặc. Tôi là con ngài đêm say sưa lao thân vào nguồn ánh sáng đó.

Bà lão vẫn không chậm bước. Tôi mệt nhoài, đôi chân bắt đầu tự điều khiển lấy chính nó. Tôi muốn quay lại, muốn hoài nghi.  Nhưng chẳng còn cơ hội để quay lại, cũng chẳng còn cơ hội để hoài nghi.

Tôi như đi trong mê cung. Tôi như đi trong vô thức.

Rồi chúng tôi dừng chân bên cánh cửa. Cổ kính. Rêu phong.

“Gõ cửa đi.” – bà lão bảo tôi. Tôi tiến đến, nhận thấy không có lí do gì để mình từ chối.

Vì tôi chỉ là kẻ mộng mê, còn bà là người khai sáng.

»»…««

Anh mở cửa. Vậy là ta đã tìm ra anh.

Anh, cậu trai tìm vàng, và ta.

Dáng hình. Đôi mắt. Mái tóc. Đôi tay. Vẫn là anh của hai mươi ba tuổi

Anh đứng bên dòng chảy thời gian. Ta làm bạn với thời gian. Ta nhìn anh thiết tha. Anh nhìn ta lạ lẫm.

Và anh nhìn cậu trai tìm vàng ấy. Hoài nghi.

Nhưng ta không lo lạ lẫm, ta không sợ hoài nghi. Ta tin anh sẽ tin ta. Ta tin vào cuộc hẹn mà chính ta là người chậm trễ.

“Em đến trễ.” – anh nói.

Và ta vui sướng trả lời: “Vâng! Sáu mươi lăm năm.”

»»…««

Sáu mươi lăm năm trước…

Nàng là con gái nhà buôn. Anh là người thợ gốm.

Đôi tay nàng dệt lụa, sắc sảo và mong manh. Đôi tay anh tạo gốm, say sưa và mạnh mẽ.

Họ tìm đến nhau, giản đơn như cá tìm đến nước.

Họ gặp nhau, tự nhiên như thuở ngày gặp đêm.

Họ yêu nhau, thơ ngây như hồng hoang, thơ ngây như sống chết.

Họ đã hẹn nhau, nơi đây, Nhật Bản, Hiroshima. Anh chờ nàng phía sau cánh cửa.

Nàng đang đi như chạy, tay cầm một cành hoa triêu nhan. Nàng biết anh yêu hoa triêu nhan, đôi khi tình yêu ấy còn nhiều hơn tình yêu dành cho nàng nữa.

Nhưng nào có hề chi. Nàng không buồn, không ghen. Nàng bắt đầu tập yêu hoa, tập yêu tất cả những gì anh yêu mến.

Và nàng đang đến gặp anh để nói cho anh biết về tình yêu tập sự đó.

Người ta ngăn chặn nàng, níu kéo nàng, ghì chặt nàng trên con đường vào thành phố. Nàng vùng vẫy kháng cự. Nhìn vào từng gương mặt xung quanh, nàng khẩn khoản:

“Người có thấy chàng sau cánh cửa không? Người có thấy chàng đang chờ đợi tôi không?”

Rồi nàng gào lên giữa một rừng cánh tay:

“Thả tôi ra! Tôi muốn gặp Ieyasu!”

Nàng đánh rơi cành hoa triêu nhan trong lúc giằng co ấy.

Trong một khoảnh khắc, nàng nhìn thấy Hiroshima bừng sáng. Rồi cột khói hình nấm vươn cao, trùm kín cả phố phường. Khói bay đến cuộn vào mắt nàng, bóng đêm bay đến ngự trị tâm hồn nàng.

Và lần đầu tiên trong đời, nàng trễ hẹn.

(FTUNEWS) - Cánh cửa

»»…««

Từng ấy thời gian em làm gì? 

Chẳng có gì cả. Em lạc lõng, loay hoay giữa sáng và tối, giữa mơ và tỉnh, giữa tìm anh và bỏ rơi anh. Chúng khiến em đắn đo trăm nghìn lần, khiến em bồn chồn đến kiệt sức. Phải chi hôm ấy em đến gặp anh kịp lúc, ta đã không phải đợi nhau, cũng không phải tìm nhau. 

Nhưng rồi em đã quyết định tìm anh?

Vâng. Thật kì lạ. Cuối cùng em cũng đã tìm thấy anh.

Từng ấy thời gian anh làm gì?

Anh chỉ đợi. Em biết đấy, một linh hồn không làm gì nhiều. Anh đợi em đến, cũng như đợi em không đến.

Chẳng đáng để anh chờ đợi đâu nhỉ. Hơn sáu mươi năm, chỉ để gặp một bà lão như thế này.

Không hẳn là vậy đâu. Nhưng dù sao tìm kiếm vẫn quá mong manh. Anh những tưởng chúng ta đã có thể gặp nhau mười hay hai mươi năm trước.

Em đã tìm thấy anh từ ấy. Chỉ vì em không gõ cửa được…

Sao em…lại không gõ cửa được? Em… đã chết rồi ư?

Từ năm sáu mươi hai tuổi. Đến khi chết em vẫn đi tìm anh, và chỉ mất một năm để tìm thấy cánh cửa này. Nhưng em không thể gõ cửa. Mười năm, em lang thang tìm một người có thể gõ cửa giúp em, và mãi đến hôm nay…

Nhưng em có thể vào mà không cần gõ cửa. Anh luôn ở phía sau cánh cửa đợi em mà?

Em biết, nhưng anh nhớ chứ, mật hiệu. Tiếng gõ cửa là mật hiệu. Chỉ có như thế anh mới mở cánh cửa đón em.

Và cậu trai này biết mật hiệu…

Vì đó là con trai em.

»»…««

Rồi họ dắt tay nhau qua bên kia cánh cửa.

Chỉ trong một nháy mắt, cảnh vật xung quanh thay đổi. Từng hạt bụi vàng lấp lánh bay lên như những ánh sao xa xôi. Chúng le lói tích tụ giữa bóng đêm, chúng hòa quyện chiếm giữ lấy bóng đêm, rồi chúng chiếu rọi những luồng sáng hoàng kim xé tan bóng đêm thành từng mảnh.

Trước mắt tôi hiện ra cánh cửa, hiện ra con đường, hiện ra Hiroshima, hiện ra Nhật Bản sáu mươi lăm năm trước.

Tôi là Kentaburo, người đi tìm vàng.

Và tôi tin rằng hôm nay, tôi đã tìm thấy được nhiều vàng hơn cả cuộc đời tôi góp nhặt được…

Vào lúc 8g15 ngày 6-8-1945, Mỹ ném quả bom nguyên tử thứ nhất có tên “Little Boy” (tạm dịch: “Chú nhóc”) xuống thành phố Hiroshima của Nhật. Ba ngày sau, vào lúc 11g02 phút ngày 9-8-1945, quả bom thứ hai có tên “Fat Man” (“Gã béo”) rơi xuống Nagasaki…

(Báo TTC số 412, ra ngày 15-09-2010)

Chúng ta đều là người khác của một ai đó. (Marc Levy – Những đứa con của tự do)

DƯƠNG HỒNG PHÚC

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *