[Truyện ngắn] Trốn tìm [K.]

Published by sieuquantri on

0 0
Read Time:12 Minute, 55 Second

 


Không hiểu vì sao càng lớn tôi càng tò mò muốn biết đàn mình có bao nhiêu cừu. Câu hỏi đó ám ảnh tôi mọi lúc, như cỏ tranh bám vào đất, cắm rễ vào tôi, cày xới nỗi tò mò của tôi lên. Tôi muốn biết tôi thấy như thế nào khi biết được con số đó. Chắc lúc đó tôi hạnh phúc lắm.


Tôi thường đứng một chỗ trên cánh đồng, đếm be be đến mỏi miệng mà rốt cuộc vẫn quên mất mình đã đếm ả cừu ở cái góc xa xa bên phải kia chưa, đã đếm con cừu non đang dụi vào mẹ nó ngay trước mặt tôi chưa. Tôi đếm đi đếm lại từ góc bên trái sang góc bên phải cánh đồng, rồi lại đếm một lượt nữa từ phải sang trái, đếm đến quên cả ăn, nhưng lại quên mất một điều quan trọng: họ di chuyển. Và cứ như vậy, tôi thất bại thảm hại, trở về chuồng vào buổi chiều với cái bụng còn đói meo.


Cuối cùng, tôi cũng đã nghĩ ra một cách khác. Để phân biệt, chúng tôi được đeo lên tai trái những cái vòng. Tôi nghĩ ông chủ làm như vậy vì chúng tôi như nhau, chúng tôi đều là cừu. Lúc đeo cái vòng đó hình như đau lắm, vì tai thủng một lỗ, nhưng lúc đó tôi còn bé nên không nhớ rõ nữa. Tôi vẫn nghĩ, đó là cái giá phải trả vì chúng tôi giống nhau, làm ông ta không phân biệt được. Nhưng đã là cừu thì phân biệt làm gì chứ? Chắc là để theo dõi và xén lông. Tôi bắt đầu chú ý vào những cái vòng đó vào một buổi sáng, khi đang đếm đến mười, và rồi nảy ra ý định tìm con cừu có cái vòng mang số lớn nhất. Tôi tìm say mê. Tôi đã tìm thấy “Cừu 001”, “Cừu 002”, “Cừu 013”, “Cừu 101”,… Nhưng cách này cũng khó thật. Hôm trước tôi sung sướng vì nghĩ đàn mình có 365 con cừu thì ngay hôm sau, tôi nhìn thấy cái vòng 476. Cảm giác của tôi lúc đó như thể đang nhai đám cỏ non thì phát hiện ra một con sên giữa hai hàm răng vậy. Ồ, chắc bạn không biết đâu nhỉ, vì bạn đâu phải là cừu. Nói chung là, nó rất tệ.


Vào một ngày đẹp trời, sau khi nhìn thấy một gã cừu 082 và một gã cừu 247 đều trắng muốt, tôi tự hỏi cái vòng đeo trên tai mình số mấy. Có khi tôi là con cừu cuối cùng trong đàn cũng nên, sao tôi phải đi tìm ở đâu khác nữa chứ. Và trong lúc tò mò muốn biết số cừu trong đàn, tôi vấp phải một sự thật khiến tôi không thôi tưởng tượng mình là một con cừu hư và lông bẩn. Khác những cái vòng trên tai những con cừu khác mà tôi nhìn thấy, tôi được đeo một cái vòng có chữ “SÓI”.


Tôi thấy cái vòng khi đứng uống nước bên suối. Hoảng hốt, tôi cố quay trái, quay phải, vì biết đâu mặt sau cái vòng sẽ có chữ “Cừu xxx” nào đó. Nhưng không. Nó chỉ có thêm một chữ “SÓI”.


Ban đầu, tôi thật sự hoang mang. Giả sử có con cừu nào khác trong đàn phát hiện ra mình mang chữ “Sói” bên tai trái, gã cũng không thể hoang mang hơn tôi lúc đó. Tôi chỉ muốn ngậm lấy cái đuôi, quay vòng vòng và nôn hết chỗ cỏ tươi mới ăn lúc sáng. Nhưng rốt cuộc, tôi lại thấy sung sướng vì được đeo cái vòng chẳng ai có. Tôi bắt đầu tìm xem trong đàn có con cừu nào mang cái vòng có chữ “Sói” như tôi nữa không. Khi gặp bất cứ còn cừu nào trong đàn, trước lúc be lên chào hỏi, tôi liếc vội mắt vào tai trái của anh chàng hoặc cô ả. Tôi sung sướng biết bao nhiêu khi chỉ thấy những chữ “Cừu xxx”. Ngược lại, tôi ngạc nhiên vì họ chưa bao giờ nhìn lên cái vòng trên tai trái của tôi và tự hỏi về sự lạ lùng đó. Tất nhiên tôi vẫn không quên nhiệm vụ đầu tiên của mình là đếm xem đàn có bao nhiêu cừu. Nhưng tôi cũng thêm vào một nhiệm vụ khác nữa: đếm xem đàn có bao nhiêu con cừu mang cái vòng “Sói”.

 

(FTUNEWS) - Trốn tìm


2. Cánh đồng nơi chúng tôi sống rất rộng lớn, cái sự rộng tôi không so sánh được, vì tôi chưa bao giờ thấy cái gì rộng lớn hơn vậy, trừ tấm màu xanh – một màu xanh khác – chủ tôi vẫn gọi là “trời”. Nó treo ngay trên cánh đồng. Ông chủ đôi khi mặt đỏ gay gắt, chỉ tay về phía “trời” và nói gì đó rất lớn tiếng. Những khi đó, mấy con chó cụp đuôi lảng ra xa. Ban ngày khi được thả đi ăn, đôi lúc tôi cứ sợ bước ra xa nữa thì sẽ rơi khỏi cánh đồng và sụp xuống một cái hố hay một vũng lầy nào đó.


Có lần nọ, một con cừu trắng số 025 trong đàn nhìn tôi cười be be chế nhạo. Hắn nói với tôi, này cô em, cô em đang đếm chúng tôi chứ gì, tôi biết mà, nhưng cô em cứ đứng một chỗ như vậy mà đếm thôi à, có biết không, ngoài kia ở phía đông đồng cỏ có bao nhiêu cừu đang nhấm nháp cỏ non kia kìa. Hắn cười lớn khi tôi rụt rè nói về cái hố và vũng lầy, làm tôi lập tức thấy hối hận ngay sau lần đầu tiên chia sẻ nỗi sợ hữu hình của mình cho một con cừu khác, hắn nói, sao, cô em cứ thử đi ra xa xem nào, cánh đồng sẽ đi theo cô em thôi.


Tò mò vì hai câu hỏi về những con số cứ bám chặt vào đầu, khiến tôi khó chịu và luôn thấy bất an, tôi thu hết can đảm nghe lời hắn. Ban đầu tôi bước từng bước rất nhỏ, đi xa khỏi khu vực cỏ tươi tôi thường sục mõm gặm, cứ đi vài bước lại ngoái đầu lại, sợ và tiếc. Nhưng khi thấy cái đường viền giữa đồng cỏ và trời trước mặt nhúc nhích, nỗi sợ trong tôi bắt đầu vơi đi. Phấn khích, tôi bước nhanh dần lên.


Cái viền đó cứ rộng ra rộng ra mãi, thật kỳ lạ. Tôi bước tới mãi, lên đến đỉnh của ngọn đồi thoải. Tôi nhìn thấy bên dưới, không có vực sâu nào cả, mà là một đồng cỏ xanh ngút bạt ngàn miên viễn* (từ của Nguyễn Ngọc Tư) khác, với vô số cừu và cừu và cừu, tai trái đeo vòng, chậm rãi ăn cỏ. Cái viền giữa đồng cỏ với trời rộng ra đến choáng ngợp. Và lần đầu tiên trong đời, tôi định nghĩa được sự rộng lớn.


Tôi tự cảm thấy biết ơn gã cừu trắng vì đã cho tôi biết sự rộng lớn, cho tôi thoát ra khỏi cái vòng chật hẹp tôi đã nhốt mình vào biết bao lâu nay. Nếu không thấy tất cả cừu, làm sao tôi biết được con số mình nhìn thấy là lớn nhất chứ. Và nếu không thấy tất cả cừu, làm sao tôi biết chắc tôi là con cừu duy nhất có cái vòng mang chữ “Sói” trên tai chứ.


Lần đầu tiên trong đời, tôi trò chuyện nhiều hơn một câu chào be be với một gã cừu. Tôi hỏi anh ta vì sao biết tôi đang đếm số cừu trong đàn, anh ta chỉ cười – cười rất khác với kiểu cười chế nhạo ngày đầu tiên gặp tôi:


– Tôi thấy em nhìn lên tai trái của tất cả các con cừu em gặp, và tôi đoán, vì tôi cũng từng muốn đếm như em vậy.


Tôi ngạc nhiên, và sung sướng, vì lần đầu tiên có một con cừu nói rằng anh ta muốn biết những điều như tôi muốn. Tôi nhìn thẳng vào anh ta, đầy hy vọng:


– Vậy anh đã biết có bao nhiêu con cừu chưa? Nói cho em nghe đi, không biết được thì em sẽ tò mò đến chết mất.


Nghe vậy, gã cừu trắng của tôi nhìn thẳng vào mắt tôi, lo lắng một cách kỳ lạ:


– Em là con cừu duy nhất tôi gặp có ý muốn giống tôi. Nhưng đừng tìm nữa, hoặc đừng tìm ra quá nhanh. Bị tách ra khỏi niềm háo hức được biết con số kỳ diệu đó thì em chết mất.


– Vậy là anh biết?


– Ừ, tôi biết, nhưng từ đó tôi chẳng còn bất kỳ niềm vui nào trong đời tôi nữa, vì đó là câu hỏi duy nhất mà tôi muốn biết câu trả lời. Kể từ đó, tôi luôn phải tự lừa dối mình là tôi đã sai. Tôi không muốn em cũng vậy.


– Vì sao? Nhưng em muốn biết, em thật sự muốn… – tôi cụp hai tai xuống năn nỉ.


Gã cừu trắng mỉm cười và lắc đầu:


– Tôi sẽ không nói đâu, vì em đáng yêu quá. Và tôi nghĩ tôi yêu em mất rồi.


Ồ, có một gã cừu yêu tôi. Có một gã cừu yêu một con cừu hư và lông bẩn đeo chữ “Sói” trên tai. Bạn nghe thấy chứ? Bạn hiểu chứ? Tôi sung sướng đến mức muốn nhảy lên bằng cả bốn chân.


3. Những ngày dài sau đó, tôi không đi đếm cừu một mình nữa. Tôi vui vẻ nép bên anh cừu trắng của tôi. Anh ta chỉ cho tôi những con số trên tai trái của những con cừu khác trong đàn, nhưng tôi nghĩ, có lẽ anh ta sẽ chẳng chỉ cho tôi thấy con số lớn nhất đâu. Ban đầu tôi hơi ấm ức, nhưng ý nghĩ có lẽ anh ta đang bảo vệ tôi, bảo vệ niềm háo hức của tôi, khiến tôi vô cùng hài lòng. Tôi bắt đầu say mê với những câu chuyện khác anh ta kể, như chuyện cá hồi lội ngược dòng, chuyện ngôi sao của những người chăn cừu, chuyện về những linh hồn hóa thành hàng ngàn hàng ngàn đốm sáng lung linh màu vàng rực bay lửng lơ và ngắm nhìn thế giới.


Nhưng suy nghĩ của tôi sau khi rời bỏ câu hỏi thứ nhất, vẫn không thôi muốn biết câu trả lời cho câu hỏi thứ hai. Tôi hỏi anh, vì sao chưa có ai nhìn lên cái vòng tai của em bao giờ, họ không hỏi vì sao em có chữ “Sói”, có phải vì họ nghĩ mình cũng đeo chữ “Sói” như em không. Nghe tôi hỏi, anh ta nhìn vào cái vòng tai của tôi, rồi nhìn vào mắt tôi rất lâu, và cuối cùng ngập ngừng nói:


– Lông của em màu xám. Trong cả đàn cừu, chỉ có mỗi lông em là màu xám thôi. Anh nhìn thấy ông chủ đưa em về đây một ngày sau khi anh biết được số cừu trong đàn, chính ông ta nói ra, anh không đọc được các con số. Em chính là con cừu cuối cùng. À, đừng hỏi xem em là con cừu số mấy nhé, anh sẽ không nói đâu, sẽ có một ngày em biết. Chưa bao giờ anh thấy chữ “Sói”, nhưng anh đã nghe chuyện về sói rồi. Cho nên anh nghĩ cái vòng trên tai em không phải là chữ “Sói” đâu, hoặc người ta đã nhầm lẫn mất rồi…


– Vì sao vậy? Là sói thì có gì xấu chứ?


– À… rất xấu là khác. Sói là kẻ thù của cừu. Chúng giết những con cừu bằng răng nanh nhọn, vuốt sắc, và những con cừu không thể tự vệ được. Có những con sói tấn công cừu ngay khi nó nhìn thấy, và con cừu bỏ chạy trong vô vọng. Nhưng cũng có những con sói đi cạnh con cừu và vờ như nó là một con cừu, khi nó không thể giết con cừu như những con sói khỏe mạnh khác, anh nghe mẹ anh kể như vậy. Những con sói đó, chúng chỉ tấn công khi con cừu mất cảnh giác. Cho nên em không thể là sói được. Nếu cái vòng trên tai em có chữ “Sói”, thì em cũng là một con cừu đeo cái vòng có chữ “Sói” mà thôi, nó không làm em biến thành một con sói được.


Anh ta an ủi tôi, với một giọng chắc chắn và đầy yêu thương, nhưng câu chuyện đó cứ tua đi tua lại trong đầu tôi và làm tôi hoảng sợ thật sự. Cứ nhắm mắt lại, tôi lại thấy tôi – một con sói – đang khóc gào khi vừa giết chết một con cừu trắng, nỗi đau quyện với niềm vui chiến thắng man dại của một con sói khi giết được con mồi của mình. Tôi phải dụi mắt vào hai chân trước để tỉnh dậy. Nhưng khi lấy hai chân trước che mắt, tôi lại thấy chính mình đang cào cấu lại con sói. Tôi đang cố giết chính tôi. Tôi chắc rằng tôi không phải là một con cừu mang cái vòng có chữ “Sói” như tôi vẫn tưởng. Tôi là một con sói giữa bầy cừu. Tôi sợ rằng, mình yêu anh ta – gã cừu trắng – bằng tình yêu của một con sói dành cho một con cừu. Suy nghĩ đó làm tôi phát bệnh.


Tôi thật sự điên loạn. Tôi không muốn giết gã cừu trắng, tôi không muốn thấy cảnh răng mình cắn ngập vào cổ của gã cừu tôi đã yêu từ một ngày anh định nghĩa cho tôi sự rộng lớn và nỗi nhớ. Tôi muốn gỡ bỏ chính mình, tôi muốn mình là một con cừu, tôi không muốn là sói, tôi không muốn, tôi không muốn.


Tôi bắt đầu dùng hai chân trước cào vào mặt, vào hai mắt, và tai trái mình. Gương mặt tôi đang mang là của một con sói. Cái vòng trên tai trái tôi khẳng định tôi là một con sói. Tôi muốn giật ngay cái vòng đó ra, cái vòng đã biến tôi thành sói, hoặc cái vòng được đeo đúng cho một con sói. Tôi cứ nghĩ, tháo cái vòng ra khỏi tai, tôi sẽ được là một con cừu. Tôi sẽ năn nỉ người ta đeo cho tôi một cái vòng khác, một cái vòng có chữ “Cừu xxx”. Tôi muốn yêu anh ta – gã cừu trắng của tôi – như một bất cứ một con cừu xxx nào đó trong đàn. Tôi gào lên và dùng hết sức gỡ bỏ cái vòng trên tai ra. Tôi thấy một cơn đau khủng khiếp ập đến, nhưng vừa đúng lúc tôi thấy cái vòng đã nằm dưới chân tôi. Tôi được giải thoát. Từ nay tôi là một con cừu, một con cừu.


Hôm sau, người ta tìm thấy con cừu xám duy nhất trong đàn đã chết bên cạnh năm trăm con cừu trắng, mặt bị chính nó cào nát, chân trước dính đầy máu, tai trái rách toạc loang lổ. Cái vòng nằm ngay sát bên không có chữ “Cừu”, chỉ có số 501 và một dấu máu loang trên số 0.

 

[K.]

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *