“Xin lỗi cơn mưa vừa qua, xin lỗi cơn đau vừa xa lạ. Xin lỗi nỗi vui còn vương lại, nụ cười đôi khi đắng cay lòng này.” Những giai điệu và lời ca cứ vang lên ám ảnh và lưu luyến một cách một cách miên man trong lòng tôi. Đó là tâm trạng đầy hoài niệm, lưu luyến mà cũng vừa lí trí xen lẫn chút tỉnh táo còn lại và âm thanh thầm kín trong lòng rằng hãy ngừng nhớ mong, ngừng lưu luyến và hoài niệm.
Lời bài hát như những chiếc móng tay sắc nhọn cứ liên tục cào từng vết nhè nhẹ mà đau đớn không gì tả nổi vào một trái tim vừa nát tan bởi vô số vết cắt và chỉ mới lành lại ở vỏ bọc bề ngoài. Tôi xin lỗi quá khứ ư? Rốt cuộc ai mới là người đáng nhận được lời xin lỗi, là “cơn mưa” kia à, là nỗi đau kia, hay là chính tôi của quá khứ… Quá khứ đã lùi lại đằng sau, cơn mưa chỉ ngang qua trong đời thôi, ấy thế mà cái gọi là cơn mưa ấy lại để lại bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu hoài niệm, bao nhiêu kí ức thanh xuân tươi đẹp mà mỗi lần nhớ lại trái tim ta lại rạo rực, đôi môi ta khẽ mỉm cười và có một thứ gì đó thắt chặt ở lồng ngực xen lẫn chút tủi hờn đã qua.
“Có tình yêu vượt qua mùa đông, gục chết sau đêm mùa xuân.” Những tưởng mùa đông lạnh giá, khô cằn, héo úa, lụi tàn đã là khắc nghiệt nhất rồi ư? Không đâu! Trong khó khăn, mệt mỏi, trong tổn thương và đau đớn, dường như người ta lại cần đến nhau hơn, lại rung động và yêu nhiều hơn và lại để lại những ký ức đẹp đẽ hơn. Dường như tình yêu cần đến sự nỗ lực riêng của nó, nỗ lực ấy minh chứng cho sự trân trọng của bạn dành cho một mối quan hệ thực sự, mối quan hệ mà bạn dùng thời gian, tâm sức, trái tim và cả tâm hồn để xây đắp, để trân trọng, để cố gắng vươn lên, để thay đổi bản thân và để nhận ra mình cũng muốn làm rất nhiều thứ vì một ai đó. “Mùa xuân” là thứ thật đáng sợ, phải chăng cả hai đã đến cái đích mà mình cần đến rồi nên cần một người bạn đồng hành mới cho chặng đường tiếp theo, hay nỗ lực suốt một khoảng thời gian quá dài vừa qua là quá đủ cho một mối quan hệ… Dù thế nào đi chăng nữa thì mọi thứ đã lùi lại phía sau. Kết thúc.
Kết thúc không đáng sợ, cách con người đối mặt và đón nhận kết thúc ấy mới đáng sợ. Cảm ơn bạn, nhờ bạn mà tôi có một thanh xuân tươi đẹp, một bầu trời kỉ niệm, một tuổi trẻ đáng sống với nhiệt huyết tràn đầy mà “nụ cười đôi khi đắng cay lòng này”, xin nhắc lại là chỉ “đôi khi” thôi. Cảm ơn bạn đã từng là một sự tin tưởng, một sự dựa dẫm và một người bạn đồng hành của tôi, cảm ơn đã đến và đón thanh xuân cùng tôi.
(Bài dự thi viết về bài hát “Xin lỗi” – Nguyên Hà)
Bài viết: Đỗ Thị Kim Ngân