GIẤU ANH NƠI ĐÔI MẮT EM

GIẤU ANH NƠI ĐÔI MẮT EM

Published by ftunews.ftu2 on

15 0
Read Time:5 Minute, 22 Second

(FTUNEWS) – Câu chuyện tình chân quê, mộc mạc lặng lẽ nảy mầm giữa biển người hối hả. Em đã đến bên anh như cơn mưa giữa mùa ổi chín, dịu êm và thơ ngây. Anh đã mong ước được ngủ vùi trong đôi mắt em, nơi khoảng trời bình yên. 

Anh bước đến ôm lấy em từ sau, dịu dàng lưu lại kỉ niệm giản đơn của đôi ta dưới mái nhà. Anh nhớ câu thơ mà em thích, câu thơ đã sưởi ấm tình ta:

“Tay trong tay tôi đã bên người

Tôi chẳng mong điều chi về vĩnh viễn

Vì mỗi sáng khi mặt trời hiển hiện

Là mỗi ngày tôi lại bắt đầu yêu.”

(Xuân Quỳnh)

Em còn nhớ không, ngày ta còn bé? Khi ấy, trời đã vào xuân, cây ổi hồng ngoài ruộng hoang đã say quả. Anh hứa rằng chỉ cần thêm một tuần nữa, anh sẽ chạy ra đấy hái về cho em. Anh hái về lúc trời mưa xối xả. Đôi bàn chân anh lấm tấm bùn đất bước vào nhà em, run lên vì lạnh. Những quả ổi hồng được bọc thật kĩ trong vạt áo. Anh nhìn thấy em chạy ra với vẻ hốt hoảng, còn anh thì chẳng hiểu vì sao lại vui đến vậy.

Sau đó, anh bị mẹ đánh đòn. Em nhỏ nhắn đứng nép sau cánh cửa, từ xa nhìn anh. Anh không khóc hay nói với bất cứ lời gì, anh chỉ quay sang nhìn em rồi cười ngô nghê. Lúc đó, em bất chợt vào nhà nhận lỗi thay anh rồi bảo mẹ đánh em. Dáng vẻ sợ sệt mà can đảm của em đã lay động tâm hồn anh.

Và sau này chúng ta thuộc về nhau. Những mùa Valentine lần lượt đến rồi đi. Em không đòi anh phải tặng hoa hồng hay chocolate, chỉ bảo anh mua về những quả ổi hồng. Có lẽ vì trong từng hạt ổi có chứa kỉ niệm của riêng đôi ta, mỗi ngày chầm chậm nảy mầm thành tình cảm chân thành nhất. 

Ngày mai em lên Sài thành, trở thành sinh viên, còn anh lên đường nhập ngũ. Ngày cuối cùng, anh đạp xe chở em đến cây ổi hồng giữa cánh đồng bát ngát. Cây ổi hồng tươi tốt, hoa trắng nở rộ nơi đầu cành. Ổi đã chín như em đã lớn, em không còn bắt anh trèo lên cây hái quả hay đuổi theo cánh chuồn chuồn bay lạc. Ngồi phía trước, hơi ấm của em khẽ áp vào lưng, anh nhớ lại những kỉ niệm ố màu, lòng như chiếc lá ổi úa màu rụng rơi. Anh nhớ mãi chiều hôm ấy, hai con người, một chiếc xe đạp gỗ cũ kỹ men theo con đường đầy đất, ánh hoàng hôn phủ lên đôi mái đầu.

Đêm trước ngày em đi, anh mong ước có thể giấu em vào đôi mắt anh, để những ánh đèn Sài Gòn không thể cướp mất. Anh không thể ngủ, cứ âm ỉ hoài nỗi lắng lo rằng lòng em sẽ thôi đượm nồng vị ngòn ngọt chua chua của ổi đầu mùa, sẽ dứt đi cánh đồng lúa chín vàng ươm, sẽ hóa tro những kí ức nơi quê nghèo. 

Và bình minh tàn nhẫn tỏa chiếu. Tiếng còi xe khứa vào lòng anh những vết xước. Đôi ta chẳng nói gì, thấy lòng canh cánh. Xe bắt đầu nổ máy, tay phải của em và anh kịp chồng lên nhau qua lớp cửa kính. Anh nhìn vào đôi mắt em, anh đã nhìn thấy chính anh nơi ấy. Em bỗng kéo cửa, nhoài người ra ôm lấy anh. Anh tham lam siết lấy em trong chiếc ôm thật chặt. Chiếc ôm vội mang hai trái tim chạm vào nhau, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Anh thật sự đã yêu em nhiều hơn cả những mùa ổi chín từng bước qua đời này.

Thời gian thấm thoát trôi, anh ra quân với trang hành lý nặng trĩu nỗi nhớ về em. Hai năm, những dòng tin nhắn nối liền quân đoàn và Sài thành, gắn kết anh và em. Anh nhớ những ngày Chủ nhật mùa đông rét mướt, em đến quân đoàn gửi tặng anh chiếc áo len em tự đan. Anh luôn giữ chiếc áo ấy bên mình, ôm nó ngủ ngỡ như em đang cạnh bên. Đã có những cãi vã, hiểu lầm, buồn giận, nhưng ta chưa bao giờ nói lời chia tay. Tình cảm ta dành cho nhau như cây ổi hồng ở quê, dù gió bão dữ dội vẫn đứng nghiêng ngang bao năm giữa cánh đồng.

Ngày Valentine, em bảo rằng em sẽ về quê. Anh đứng dưới tán cây ổi hồng thầm nhớ tình chúng ta bắt đầu khi hương ổi phả vào từng giọt mưa. Anh nghe tiếng bước chân thật khẽ dẫm lên những chiếc lá khô, quay ngoảnh lại, mỉm cười rạng rỡ.

Em đến.

Đôi mắt em làm lấp lánh cả trời mây.

Em xòe bàn tay trước mặt anh, một quả ổi hồng nằm gọn trong tay em. Anh khẽ cười đón lấy thứ quả chứa đầy kỉ niệm. Luôn ngọt ngào như thế – ổi hồng và đôi mắt em. Em ngồi cạnh anh trong đêm Valentine, vai kề vai, đầu tựa đầu. Sự bình yên và ấm áp lan nhanh như sợi dây thường xuân đang căng tràn nhựa sống, uốn mình hôn lên vết sẹo trong tim đôi ta thật khẽ. 

Em bất giác kể lại câu chuyện thuở bé anh bị đánh đòn. Cả hai không nhịn được mà bật cười, đầu cụng vào nhau. Anh xoa đầu em rồi ôm em vào lòng. Những khoảnh khắc thương yêu bình dị như thế như món quả anh trân trọng giữ gìn thật kỹ. 

Hãy giấu anh nơi đôi mắt em. Bởi nơi bình yên nhất, là ngủ say trong đôi mắt em.

Bài viết: Minh Kiệt

Thiết kế: Thanh Kỳ

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *