VẦNG SÁNG SAU NGÀY TÀN
20 0
Read Time:5 Minute, 18 Second

(FTUNEWS) – Những khắc giao mùa cuối cùng 

Đã để lộ của em một phần yếu đuối

Màn đêm bung vỡ,

nước mắt ứa tràn,

mở đường cho ánh sáng chạm vào tim em.

Vọng – Đó là âm thanh của ký ức trong không khí âm u của một ngày cuối năm sắp tàn. Mọi thứ quyện lẫn vào nhau hiện về trong tâm trí em, rõ nét và đậm đặc. Nỗi buồn không có chỗ giải thoát cứ quanh quẩn, lẩn trốn khắp mọi ngóc ngách. 

Con virus chết tiệt đã cướp ba khỏi đời em. Em cô độc, không còn ai đủ yêu thương ôm trọn đứa trẻ yếu đuối để thủ thỉ đôi lời tâm sự. Gương mặt của ba, những lời thương, tiếng yêu ở một quá khứ không xa vọng về như một giấc mộng mị. Giá như em được sống hoài trong thế giới đó – thế giới của những cơn mơ tuyệt ảo! Ký ức là thứ tinh chất linh diệu. Ký ức cũng thật sắc lẹm và đau thương.

Thời gian chảy trôi mạnh mẽ và quyết liệt hơn làm phát ra âm thanh chói tai. Giật mình. Tỉnh thức. Trở về với hiện thực, chỉ còn lại hình dáng lạc loài, xiêu vẹo dạo bước đơn độc nơi con hẻm nhỏ và hẹp. Giữa thành phố lấp lánh ánh đèn đô thị lộng lẫy và xa hoa, em thấy xa lạ với loài người. Mỗi ngày thức dậy, văng vẳng bên tai em là hàng loạt những tin tức đáng buồn. Có người nằm xuống chỉ vì một va chạm nhỏ trên đường. Có người thiếu nữ bỏ lại thời xuân sắc vì sự ghen tuông mù quáng của kẻ si tình. Có đứa trẻ vô tội dừng lại kiếp sống bởi người cha lạnh lùng và người mẹ kế bạo lực. Nó bào mòn dần thứ niềm tin hy vọng nhỏ nhoi em cố gắng nuôi dưỡng để chống chọi với nắng mưa cuộc đời.

Cái ác tự do dạo bước bên em với nụ cười đắc chí. Không một hình thù xác định, nó quay cuồng nhốn nháo, vùng vẫy lớn dậy, ký sinh và ăn mòn lấy tâm thức của loài người. Gớm ghiếc. Em muốn đập vỡ, xé toạc tất thảy, nhưng sức lực cạn kiệt. Tiếng thở dài trong màn đêm vô vọng bao trùm và nhấn chìm không gian xung quanh, đưa vạn vật vào một giấc ngủ miên man, chán chường.

Ai cứu lấy trái tim cằn cỗi này? Ai trả lại ba – một phần máu thịt của riêng em?

Em đánh vật với cảm giác trống rỗng đang siết chặt lấy từng hơi thở của mình, những bước chân trở nên nặng trĩu, nỗ lực tìm chỗ trú nấp và lối thoát vội nhưng bất khả. 

Cảm thấu nỗi niềm sâu kín của con người, bầu trời chuyển sắc. Bóng tối nhanh chóng tràn về, xâm chiếm vào mớ suy nghĩ hỗn độn của một tâm trí nhiều nỗi niềm. Khoảnh khắc ngày dần tàn của một năm nhiều biến động và nhiễu tạp đang cận kề, hơi thở em trở nên gấp gáp. Phải chăng con người luôn sợ hãi một ngày mai vô định mơ hồ đang xảy đến hay đau khổ khi đối diện với những điều đã qua?

– Ba ơi, nắm lấy tay con với! Sống có gì mà người ta thèm khát đến vậy hả ba?

Vỡ đôi – trái tim em tách làm hai. Nước mắt theo khe hở lạnh chảy ngược vào trong. Em không thể khóc, dù rất đau. Xé toang những chiếc mặt nạ hào nhoáng chính là một gương mặt méo mó đầy những vết chai sạn. Còn hành tinh nào cho một mảnh hồn cô đơn lạc lối? Giá như em có thể trốn chạy khỏi thế giới này!

Tiếng khóc trẻ con vang lên, phá tan dòng tâm thức vô vọng. Ngày em chào đời, có một người đàn ông mạnh mẽ đã sẵn sàng yếu mềm và rung động khi ôm trọn trên tay một hình hài bé bỏng. Giữa những dửng dưng lạnh nhạt, hèn mọn của thế gian, ba giữ lấy một ngôi sao trời đặt trong trái tim đứa con nhỏ.

– Nó vẫn còn nguyên vẹn, đúng không con?

Đêm rộng và cao vời vợi. Ngước nhìn lên, cả một vùng trời sao rực rỡ, em thấy rung rinh và xúc động như thuở còn là một đứa trẻ ngây dại không ngủ chỉ để tự do nuốt chửng lấy một ngày dài hơn. Thổn thức, em bước tiếp.

Nứt – Màn đêm vỡ tung thành trăm mảnh như đang nỗ lực tái sinh thêm một lần nữa. 

Bóng tối tĩnh mịch, ảm đạm bị xé toang. Đèn đường vụt tắt. Ánh sáng bắt đầu xuất hiện, len lỏi qua từng đường da thớ thịt, chạm vào ngôi sao nhỏ trong tim em, tạo ra hào quang chói lọi soi rọi vào cả một khoảng đời mênh mông. 

– Đi đi con, yêu dấu của ba!

Con đường phía trước sẽ không còn ba, không còn một bản thể trong veo tinh khiết, không còn những thơ dại ngày xưa, chỉ còn em và một cuộc đời nhiễu tạp.

Khoé mắt em rưng rưng. Những giọt nước mắt trong veo phản chiếu khao khát sống của một con người tuyệt vọng đến cùng cực. Những giọt nước mắt mang vị mặn thấm sâu vào vết trầy xước, dù bỏng rát nhưng mang sức mạnh chữa lạnh. Vỡ oà. Bật khóc nức nở. Em biết ơn vì mình vẫn còn nguyên vẹn nhân dạng con người với một trái tim đong đầy xúc cảm. 

Tiếng thời gian chảy trôi bắt đầu nhẹ lại như muốn nhắc nhở con người ta về một ngày mới lại ra đời. Ba trăm sáu mươi lăm ngày tiếp theo bắt đầu. Có những nỗi đau không tên, những nỗi buồn sâu kín khó tả, những cơn khủng hoảng âm ỉ mà nhân loại buộc phải tự mình vượt qua, vực dậy mới có thể tìm lại gương mặt mình.

Và, có những rạng sớm mang dấu ấn của sự khởi đầu với những trái tim đang nỗ lực hàn gắn những mảnh vỡ – vỡ vụn để hồi sinh…

Bài viết: Thuỳ Dương

Thiết kế: Gia Bảo

Happy
Happy
9 %
Sad
Sad
55 %
Excited
Excited
18 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
18 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *