(FTUNEWS) – Nhật ký ngày dài tháng xa, mẹ ghi lại hành trình Nguyên đi trong đời…
“…
Mẹ yêu Nguyên trọn trong dòng thương nhớ
Nhưng sớm mai, mẹ về trong giấc mơ…
Nguyên: một mảnh nhưng chẳng hề trọn vẹn
Lại yêu mẹ cả mảnh tình ngây thơ!
…”
Anh Đặng Quang Vinh: “Vì một cộng đồng Ngoại thương gắn kết”
Phút tan chậm của một thế hệ phong tỏa
“(…)
Uỵch! Con ngã xuống đất, bàn tay con rớm máu, đầu gối con đầy bụi. Chiếc bánh quy trên tay con tan nát. Con nhặt lên từng miếng bánh vụn. Con oà khóc những giọt nước mắt trẻ thơ. Rồi nhanh chóng, nụ cười con tươi rói như ánh nắng chiều nhẹ nhàng trải lên hiên nhà ngoại. Chợt khóc, chợt cười. Mẹ yêu con biết mấy, Nguyên của mẹ!
Chậm rãi bò về phía nôi, con cầm mẩu bánh nhỏ trên tay đầy âu yếm. “Mẹ ơi, ăn cùng con nhé!”. Dường như, niềm vui thích những chiếc bánh tròn trịa, trọn vẹn như cái nôi an toàn con tin tưởng chui rúc vào để bảo vệ mình khỏi giông bão cuộc đời.
Nguyên ơi, mẹ mong con lớn lên trong thế giới ngọt ngào như những chiếc bánh mẹ chuẩn bị cho con. Mẹ nguyện làm mọi thứ để thế giới của con đong đầy…”
“Nguyên đứng lên, ôm chặt vào lòng lá thư của mẹ, cất từng khung ảnh kỷ niệm vào thùng, đóng lại. Bật lên bản nhạc yêu thích, cắn một miếng bánh quy, rồi con lướt qua từng dòng mẹ viết. Hôm nay vạt nắng vẫn vàng, bánh vẫn ngon, không rơi vụn như ngày bé đã từng, thế nhưng Nguyên buồn. Vì sao thế? Chắc vì… đã vỏn vẹn một năm ngày mẹ rời xa con mãi.
Một năm qua, mẹ luôn thấy những đám mây u ám giăng mắc trong tim Nguyên. Con mất kết nối với những người bạn, dần thu mình vào thế giới của bản thân để nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ. Đôi lúc Nguyên hụt hẫng, tâm hồn như rơi xuống cái vực sâu khi người ta vô tình nhắc đến mẹ của con. Và từ những lần như thế, bữa cơm ấm cúng nhà mình trở nên thiếu thốn đi từng ngày.
Trong thế giới riêng, Nguyên hay tìm đến mẹ bằng nỗi nhớ. Đó là những lá thư thơ ngây viết nguệch ngoạc trong chăn mỗi tối. “Mẹ ơi, con yêu mẹ”. Đó là những chiếc bánh quy đôi tay con nặn bột, rồi nướng. Và sau đó, đặt lên bàn thờ.
– Mẹ ơi, ăn cùng con nhé! – Đôi mắt con ngấn nước như những ngày ấu thơ.
Nhưng Nguyên biết không, niềm vui của con sẽ là ngọn suối mát lành gột rửa tâm hồn. Mở lòng ra đi con. Đón thế giới đẹp đẽ khi không thấy mẹ nhé, dẫu mẹ vẫn luôn ở đây dõi theo con, vẫn luôn kề sát con trong mọi việc con làm.
Mẹ mong… người-mẹ-mới sẽ chở che con thay mẹ.”
“Cô ấy đến rồi, người mà bố đã chọn để thay thế mẹ chăm sóc con mỗi ngày. Cô sẽ giúp con những bài tập khó nhằn, nắm bàn tay nhỏ của con tung tăng đến trường trong cơn gió nhè nhẹ mát lành sớm mai. Cô sẽ dẹp những ưu phiền trong thế giới nhỏ của con, hôn lên trán con mỗi khi con chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Nguyên yên tâm nhé!”
Thế nhưng ngày hạnh phúc ngắn ngủi…
“Nguyên của mẹ ngoan, hãy khóc để xả hết những uất ức đi con! Nếu có một điều ước ngay lúc này, mẹ nguyện đánh đổi hạnh phúc cả một đời dành cho con. Thương quá!
Như con chim bị thương giữa trời vẫn phải ráng sải dài đôi cánh, Nguyên của mẹ tự nén chữa lành những đớn đau xác thịt mà đòn roi mang đến. Tim mẹ siết lại. Như vết dùi ngay đây thụi thẳng vào hông vào lưng mẹ mỗi khi người-đàn-bà-ấy đánh con, làm da con rướm máu, tay chân con bầm dập. Con mặc nhiều hơn những chiếc áo dài tay để che đi vết sẹo. Con không chia sẻ với ai vì sợ sẽ thêm lần nữa rước những phiền muộn vào người. Con ơi…
Mẹ ước gì có thể chở che con khỏi những nỗi đau ấy. Mẹ ước gì có thể là chỗ dựa của con, là bàn tay gạt đi giọt nước mắt cứ mãi lăn dài trên má mỗi đêm. Thêm một lần đớn đau là mẹ biết thêm một lần con khép lại cánh cửa lòng. Thế nên, mẹ ước gì, có thể là một tia sáng, lẻn chui vào căn phòng ấy, nhẹ nhàng thắp sáng lên từng tia niềm tin trong con…”
“Mẹ đang viết những dòng này như một thói quen nhật ký mẹ hằng giữ khi ở bên con. Nguyên của mẹ nhỏ bé, mỏng giòn như một mảnh bánh vụn nằm đâu đó. Nguyên không tròn trịa, trọn vẹn như chiếc bánh mà mẹ con mình yêu thích. Con vụng dại, thơ ngây nhưng kiên cường biết mấy.
Và rồi con sẽ muốn đi xa khỏi nơi đây để giải thoát mình khỏi những đớn đau thể xác mà cuộc đời này mang lại, như một mảnh bánh rơi giữa thế giới bao la. Mẹ mong điều ấy không xảy ra. Mẹ muốn ôm con, nâng niu con và chụp con lại giữa thế giới ấy. Bởi lẽ, mẹ tin rằng: dẫu nhỏ bé, không vẹn toàn nhưng những mảnh bánh như con luôn trọn vị, thơm ngon.
Như một chiếc bánh quy, người ta bẻ con ra và bỏ mặc con ở đó. Con yên tâm nhé! Mẹ sẽ nhặt con lên và bẻ những phần của mẹ cho con trở thành phần nguyên vẹn nhất, ngất hương, ngon lành hơn hết thảy.
Bởi lẽ, Mẹ yêu con bằng nguyên một tấm lòng luôn-trọn-vẹn…”
Bài viết: Phước Vinh
Thiết kế: Minh Thư