(FTUNEWS) – Giả như phải thay thế lời chào năm mới bằng lời tạm biệt khi ngày tận thế đến, bạn sẽ làm gì vào đêm giao thừa?
Chuyện người trẻ hiến tạng: “Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”
Clone Account: Ẩn danh, hiện hình
“Chúng ta chỉ còn 100 giây trước nửa đêm.”
Giọng người đàn ông trên màn hình điện thoại ngang phè, rồi chìm nghỉm giữa những tiếng la ó đinh tai sau ánh đèn máy ảnh chớp sáng liên hồi. Tôi nhìn chằm chặp vào chiếc đồng hồ to tướng phía sau người đàn ông kia, cùng mũi kim dừng chênh vênh giữa hai đốm tròn đen đặc. Người ta bảo rằng, khi chiếc đồng hồ này báo nửa đêm, Trái Đất chẳng thể gồng mình gánh chịu những tác động tiêu cực từ loài người nữa, mà chấp nhận kết cục diệt vong.
Kim đồng hồ tiếp tục lê mình về phía trước, điểm từng tiếng ám ảnh cuối cùng.
Tiếng gõ cửa liên hồi đập vụn những dòng suy nghĩ trôi xa, theo sau là lời đanh thép kéo tôi về thực tại.
– Rồi mày định ở luôn trong phòng suốt đêm nay hay sao? Liệu mà ra bày biện cúng giao thừa đây này.
Nếu là một năm trước, tôi nhất định sẽ trả lời rằng “Vâng, đó chính là dự định của con đấy.” Tôi chẳng thân thiết với gia đình gì cho cam, mà thường trốn trong thế giới riêng của chính mình, nhìn chăm chăm vào chiếc màn hình máy tính chứa những thông tin từ nửa bên kia Trái Đất. Vốn dĩ, ba tôi mới là người nắm giữ trọng trách trông coi việc hương lửa. Nhưng năm nay, ông lại bận với ca trực đêm, nên dặn tôi đảm luôn việc cúng kiếng cuối ngày từ trước. Sau hồi lăn trở lười biếng, tôi ngồi bật dậy, mở cửa phòng, vội theo bước mẹ xuống bếp.
Mẹ khệ nệ bắc nồi chè đậu xanh nấu gừng còn sôi lộp bộp khỏi ngọn lửa, nặng nề đặt xuống bàn. Thứ hơi trắng cay nồng quyện cùng mùi xôi nếp thơm bùi lan nhanh khắp nhà, hơ ấm cả người tôi giữa cái lạnh tê xương lạ thường. Tôi múc nhanh từng muỗng nóng hổi đặc quệt vào chén, lưng chừng, rồi gấp rút đưa lên nhà trên, trong khi mẹ bày biện mâm cúng cô hồn trước cửa, hứng từng lưỡi gió rét cắt ngọt.
Ừ thật, mẹ quả là thuần chất người Á. Dẫu tận thế có đang chờ ngoài ngưỡng cửa, mẹ vẫn đương đầu với mọi sự khắc nghiệt mà vun góp từng chút một cho ngôi nhà, và cho cả chúng tôi. Dù rằng cử chỉ yêu thương ấy núp bóng sau lời lẽ gai góc, nhưng rồi sau cùng, tất cả cũng là để cho chúng tôi thêm vẹn toàn, và để ngày Tết bàn thờ tổ tiên vẫn sáng đèn ấm khói.
Có lẽ, tôi đang thương mẹ nhiều thêm một chút.
Bỗng, điện thoại mẹ tôi rung lên liên hồi. Mẹ lướt vào phòng khách, phủi tay, vội nhấc máy.
Là ba.
Vẫn như mọi lần, mẹ tôi mở loa ngoài, lớn tiếng trò chuyện, như thể lo rằng đầu bên kia màn hình không nghe rõ được mình. Giọng ba, và cả giọng mẹ nữa, oang oang hòa vào nhau đến khó chịu. Nhưng lúc này, tôi lại chẳng thấy được cặp tri kỷ ồn ào tuổi trung niên, mà là hai đứa trẻ hồn nhiên, vui sướng hết mực vì được gặp người bạn thân của mình sau những ngày dài xa cách. Vì cả ngày nay, chỉ có lúc này là mẹ cười.
Có lẽ vì là ngày Tết cuối, hay là bởi không khí năm mới diệu kỳ, mà lúc này tôi cũng chẳng còn ngán ngẩm với sự ồn ào chẳng đáng này nữa. Cũng có lẽ là vì vậy mà kẻ vốn ưa sự tịch mịch về đêm như tôi lại thèm được chìm vào không gian đầm ấm, rộn rã của gia đình sum họp.
Có lẽ, cái kết của thế giới đến lại vừa hay.
Và rồi, tiếng nhạc từ chương trình tạp kỹ đột nhiên ngừng lại.
Mười. Chín. Tám. Bảy. Sáu.
Mẹ giục tôi nhanh tay thắp hương cúng giao thừa. Tôi rút vội vài nén hương đỏ sẫm, hơ nóng chúng trên ánh đèn dầu cho bén hẳn. Rồi phẩy tay, tan lửa. Khói cay xè.
Năm. Bốn. Ba. Hai.
Mắt nhắm nghiền, tôi chắp tay, lẩm nhẩm nuốt ngược những lời nguyện cầu cuối cùng xuống cổ họng. Chẳng còn ước cho sức khỏe hay tài vận như những năm cũ đã xa, tôi chỉ mong rằng, đêm nay sẽ chẳng phải là đêm cuối tôi được ở bên gia đình.
Một.
Tiếng tivi lại vang.
“Chúc mừng năm mới!”
Dường như, lời khẩn cầu của tôi đã được đáp ứng.
Dường như, không riêng gì tôi, mà cả những nhà khoa học canh giữ chiếc đồng hồ này đã kinh ngạc tột độ, vì chiếc kim phút kia đã tua ngược từ lúc nào, lại cách nửa đêm 100 giây, rồi chẳng động đậy. Thật trớ trêu thay, chiếc đồng hồ báo ngày tận diệt của nhân loại lúc này lại là một chiếc đồng hồ chết.
Vậy là, Trái Đất đứng chững lại trước thềm tận thế thêm một năm nữa.
Bỗng tôi lại nhớ về bà mẹ người Á tằn tiện, cóp nhặt từng đồng bạc lẻ để gia đình dư dả sắm sửa ngày Tết, để rồi luôn tay luồn chỉ khâu lại những vết rách cũ, tiện vá luôn cả lỗ hổng tầng ozone đã tồn tại hơn nửa thế kỉ giữa trời vùng cực Nam xa xôi. Phải chăng, vì vậy mà nhân loại lại được phép thở phào nhẹ nhõm khi ngày tận thế đã tạm bị đẩy xa.
Có khi, chính tình yêu thương từ những gia đình nhỏ nhoi, tách biệt kia đã hợp thành lại nguồn sức mạnh vô biên, chữa lành những vết thương dài hàng thập kỷ của Trái Đất. Và có khi, để bảo vệ được cái nôi của sự sống, tôi nên tập trung vào những điều nhỏ nhoi trước nhất, như tập theo mẹ vun vén cho gia đình – cái nôi đã nuôi dưỡng tôi suốt bao nhiêu năm qua chẳng hạn. Vì, phải đến khi sắp sửa rời xa, tôi mới thực sự trân quý những thời khắc hoan hỉ bên gia đình. Vậy nên, dù có là gì đi chăng nữa, năm sau nếu lại phải chờ đếm ngược đến nửa đêm tận thế,
tôi sẽ chọn về nhà.
Bài viết: Nhật Tân
Thiết kế: Lệ Huỳnh
Trong cuộc sống xô bồ bấy giờ, đâu phải ai cũng có cơ hội về quê vào những ngày tết. Nhưng cái tình, cái gọi là xum vầy, đoàn tụ luôn được những người con xa quê ấy kí gửi trong tim, rực cháy bùng bùng chờ ngày được làm dịu mát. Là 1 sinh viên năm nhất, chỉ mới bước vào cuộc sống xa nhà nơi đại học ở 1 thành phố phồn hoa vổn vẹn 3 tháng, nhưng em đã cảm nhận gần như rõ nét những bộn bề, áp lực dày cộm mà một người trưởng thành đang mắc phải. Làm sao có thể xoa dịu nỗi niềm khắc khoải ấy của một cô bé sinh viên mới chập chững bước vào đời đây?Ngồi trên chuyến xe đến quân đoàn 4 học quân sự, em không khỏi bất giác tưởng tượng đến khung cảnh hào hứng trên 1 chuyến xe giường nằm về quê đón tết. Thật thoải mái và dịu dàng biết nhường nào!! Mong thời gian trôi qua thật nhanh để cảnh tượng ấy trở thành sự thật. Dù đó là ngày tận thế đi chăng nữa em vẫn quyết tâm trở về đoàn tụ với gia đình thân yêu của mình.
Ps: Cảm ơn anh chị đã cho em thấy được 1 làn gió mới mang hương vị đậm đà của mùa xuân, cho em cơ hội để trải lòng về những ngày không quên trong thời thanh xuân tươi đẹp của mình.