CHOCOLATE KHÔNG ĐẮNG

CHOCOLATE KHÔNG ĐẮNG

Published by ftunews.ftu2 on

10 0
Read Time:5 Minute, 15 Second

(FTUNEWS) – Tôi đã tưởng chừng hai trái tim mãi đập chung một nhịp, cho đến khi đời đặt chúng xa nhau… 

Đếm ngược ngày mai

Chuyện người trẻ hiến tạng: “Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”

Clone Account: Ẩn danh, hiện hình

Sáng sớm trời mưa rả rích, người phụ nữ lấy vội chiếc ô, đi bộ vào con hẻm nhỏ ở phố lầy lội bùn đất. Nhẹ nhàng và điềm tĩnh như đã tới đây vô số lần, bà ta khẽ vặn chốt cửa để bước vào một căn phòng tối. Chỉ mới vài giây, có một mùi ẩm mốc kinh dị xộc thẳng vào mũi làm người đàn bà ho sặc sụa. Phía góc phòng, vỉ thuốc ngủ đã mở vương vãi trên sàn vẫn còn hạn sử dụng, vỏ kẹo đủ loại chocolate vứt đầy trên giường. Trong bóng tối, có một cô gái ngồi trầm tư một mình, lặng lẽ, điên rồ nghĩ suy.

“Con định ngồi đó mãi sao Yên, dậy ăn uống đi con…”

Tiếng mẹ cất lên đánh thức Yên trong căn phòng. Đã hơn mười ngày Yên cách ly trong  phòng trọ chật chội, tăm tối như những mớ cảm xúc của Yên hiện tại. So với lớp vỏ mang trên mình bấy lâu, Yên cảm thấy thoải mái khi sống trong bộ dạng như bây giờ. Ăn không kiểm soát những viên kẹo chocolate, tự do quăng bản thân vào những nỗi buồn, dìm trái tim mình trong nước mắt và mải miết kiếm tìm một niềm hy vọng mơ hồ, đó dường như là những điều Yên muốn. 

Chẳng ai biết rằng, Yên đang đợi chờ một cuộc gọi.

Cuộc gọi từ Khanh.

Yên gặp Khanh vào ngày mười bốn tháng hai của hai năm trước –  ngày lễ Valentine. Cùng là những kẻ cô đơn, cùng sống chung một thành phố, họ bất chợt lao vào một mối tình cuồng nhiệt. Yên yêu Khanh, yêu cả những viên chocolate ngọt ngào mà Khanh tặng. Khanh yêu Yên, Khanh muốn mình bên cạnh Yên, hoặc giữ Yên cho riêng mình cho đến khi mình ngừng thở. Giữa Sài Gòn bon chen, có hai kẻ dại khờ yêu nhau, yêu như thể ngày mai mình sẽ chết.

Yên không phải là người cả tin, thế nhưng tình yêu năm đó khiến Yên tin tưởng vào sức mạnh của tình yêu tuyệt đối. Yên nhớ ánh mắt ân cần của Khanh năm ấy, trên con đường Pasteur đầy lá me bay, có chàng trai đã đến bên đời Yên nhẹ nhàng, lặng lẽ. Khi mặt đất quay cuồng, bầu trời như tối sầm lại vì căn bệnh hạ đường huyết, Yên đã gặp Khanh với viên chocolate ngọt ngào nhất, đặc biệt nhất. Kể từ ngày đó, Khanh lúc nào cũng mang theo chocolate bên mình, những viên chocolate chỉ dành cho Yên…

Ngày mười bốn tháng hai năm ấy, có một viên chocolate mang vị mối tình đầu.

Ngày thành phố “mất vị”, Yên đã hiểu ra sự đáng sợ của “xa mặt cách lòng”. 

Những cuộc gọi thưa dần, dòng tin nhắn hỏi han cũng trở nên gượng gạo, những trận cãi vã như dao cứa vào lòng, Yên và Khanh bây giờ…sao thế?

Sao Khanh có thể vô tình với Yên, Khanh có thể mặc kệ cả những lần Yên khóc trước màn hình, Khanh bảo Yên chỉ dùng nước mắt làm trò tiêu khiển. Chỉ vài tháng không gặp mặt nhau, ấy thế mà tình yêu của Khanh có thể vơi đi như thế. Sài Gòn căng thẳng bởi đại dịch, con người ta mất đi rất nhiều thời gian, tiền bạc, thậm chí là tính mạng, còn Yên… thì mất đi cả tình yêu của mình.

Vỉ thuốc ngủ vẫn còn trên tay, viên kẹo chocolate cũng đang tan ra trên đầu lưỡi. Lạ thay, vị thuốc thì đắng nhưng vị chocolate đã chẳng còn ngọt ngào như lúc đầu. Tình yêu của Yên vì khoảng cách mà dần trở nên “mất vị”. Chẳng ngờ được rằng, hai con người sống chung một thành phố có một ngày sẽ chẳng gặp được nhau, mặc kệ tình yêu chết dần, chết mòn trong thờ ơ – nước mắt.

“Yên, anh muốn gặp em…”

Một buổi chiều mưa, Yên nhận được cuộc dang dở từ Khanh. Vỏn vẹn vài giây, sau đó là tiếng tút dài của điện thoại. Yên giận Khanh lắm, gọi làm chi để Yên lại đợi chờ. Yên không muốn phải đi tìm Khanh nữa, tìm lại Khanh của Yên một thuở, đó là chuyện bất thành… Khanh đã khác, Khanh yêu Yên bằng một thứ tình yêu hờ hững mà chính cô cũng không thể hiểu nổi. Yên muốn bản thân mình nói ra lời kết thúc cho cuộc tình này.

Nhưng,

Khanh mất rồi!

Yên nhận được tin từ mẹ Khanh, Khanh nhập viện vì covid đã hơn một tuần, mấy ngày nay tình trạng sức khỏe của Khanh chuyển biến nặng. Đến hôm nay thì Khanh không gắng gượng nữa mà ra đi. Yên điếng người, ngã khuỵu đau đớn.

Tại sao Khanh không nói cho Yên biết? Tại sao Khanh lại bỏ đi trong khi chuyện tình cả hai vẫn chưa có một dấu chấm trọn vẹn? Tại sao, tại sao… hai đứa lại sinh ra trong thời đại này?

“Không! Không! Tôi ghét cái cuộc đời bạc bẽo này!”

Tiếng thét ấy lại tiếp tục vang lên trong căn phòng trọ ẩm mốc. Yên điên rồi, Yên chẳng thể kiểm soát được bản thân mình, Yên sống trong một bộ dạng thê thảm chưa từng thấy. Cho đến khi thấy mẹ mình ôm mặt khóc, Yên mới nhận ra mình điên thật rồi.

Suốt ngày đau khổ, gào thét, ngập ngụa trong men say và nước mắt, Yên…Yên đã làm gì với bản thân mình thế? Yên cho phép mình yếu đuối đến tột cùng để hy vọng một ngày trái tim lành lại, vậy mà hình như Yên đã đi quá xa. 

Yên muốn sẽ có một ngày, Yên chờ đợi một cuộc gọi.

Cuộc gọi không phải từ Khanh.

Và,

Chocolate của Yên sẽ ngọt ngào trở lại.

Bài viết: Kiều My

Thiết kế: Minh Anh

Happy
Happy
33 %
Sad
Sad
67 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *