0 0
Read Time:3 Minute, 43 Second

Chiều hè nắng nhạt ngồi vẩn vơ, chợt nghe văng vẳng câu hát “Mãi vẫn là tuổi thơ tôi Hà Nội” nghe trong lòng xốn xang cảm xúc. Ta vẫn hay nói về một thời thơ ấu đã qua với ước mơ trở thành người lớn năm nào. Đó là khoảng thời gian của những tuổi me, tuổi sấu, của những trái bàng và sắc hoa phượng vĩ học trò mà ai cũng đã từng trải qua…

Tuổi thơ…

Tuổi thơ của tôi đã lớn lên cùng Hà Nội như thế. Từ những bước chân đầu tiên bỡ ngỡ tới trường, từ những người bạn mới quen hẹn nhau đầu phố, từ trí tưởng tượng cùng với ước mơ về một cánh buồm xa ngoài bãi sông Hồng. Thuở lên 9, lên 10 thì việc cả lũ kéo nhau ra bãi ngô sông Hồng nghịch cát đã là cả một hành trình vòng quanh khám phá thế giới.

alt

Bãi sông Hồng ngày ấy hoang vu hơn bây giờ nhiều. Có phần sờ sợ nữa. Những chiếc tàu kéo cũ kỹ uể oải thi thoảng hú một hồi còi dài. Những cánh buồm nâu vá víu bạc phếch như tàn tạ với thời gian. Chỉ có những con sóng là chẳng hề thay đổi, cứ ồn ào và đỏ quạch phù sa. Không hiểu sao Hà Nội lại gần và cũng lại xa sông Hồng đến thế. Đi dọc theo phố Tràng Tiền rồi rẽ ra phía sau Nhà hát Lớn đã gần tới bờ sông rồi cơ mà. Có lẽ tại Thành phố quay lưng về phía dòng sông hay nói đúng hơn là dòng sông Hông dang tay ôm lấy Hà Nội vào lòng.

Tuổi thơ tôi là những ngày đi học mùa hè nắng đổ đứng tần ngần trước một gánh hàng rong với vài hào của bà cho, lưỡng lự giữa một cây kem mút hay là một gói ô mai. Tuổi thơ tôi là những trang sách mực tím thẳng hàng không một góc vở quăn, là lũ bạn đến lớp vẫn thường khoe nhau về một cái ngòi bút mới mua và cách làm cho ngòi bút viết trơn hơn bằng cách giũa vào mai mực.

Tuổi thơ là ký ức đẹp tuyệt vời không thể nào quên. Đó có thể là khoảnh khắc một mình đứng nhìn những toa tàu điện lắc lư, leng keng và thầm hỏi chúng về đâu hay lần đầu tận mắt thấy chú voi khổng lồ trong vườn Bách Thảo. Thành phố của tuổi thơ tôi rộng lớn vô cùng. 36 phố phường là cả thế giới đầy những điều bí ẩn.

Thời đó chưa có nhiều trò chơi điện tử như bây giờ. Thú giải trí phổ biến nhất của lũ học sinh là thủ trong cặp một cái xèng làm bằng nắp hộp sữa Ông Thọ, mài thật sắc để đọ sức cùng lũ bạn. Một dúm bi ve, bi đất trong túi quần hay một con rết tết chun vòng nhét trong cặp để hò reo thi đấu quyết liệt mỗi giờ nghỉ. Buổi chiều khi nắng tắt là đại hội “quay” bắt đầu. Những con quay gỗ gụ tiện thật tròn và đen bóng quay tít, nụ cười rạng rỡ của một cú bổ hay và vẻ mặt thểu não của chủ nhân con quay bị một vố lõm. Đó là trò chơi phổ biến của cánh con trai.

alt

Đám con gái thì chỉ với mấy vốc sỏi đã đủ để bày trận chơi ô ăn quan như bao năm vẫn thế. Chục que tính với quả bóng nhỏ xinh là thành đám chơi chuyền với những câu đồng dao “chuyền mốt, chuyền hai..” phong phú đa dạng mà quá đỗi thân thương. Cuộn dây thừng thu hút cả chục đứa tham gia trò nhảy dây làm náo nhiệt cả khoảng sân trường với những tiếng cười rộn vang, những gương mặt mướt mát mồ hôi, những cặp mắt long lanh trong sáng.

Tuổi thơ của tôi giản đơn như thế, khi người ta “trẻ” và chưa biết âu lo. Nếu có ai hỏi tôi yêu Hà Nội tự bao giờ – giống như các cặp tình nhân vẫn ưa hỏi nhau như thế – thì tôi có thể trả lời: từ lúc còn nằm trong nôi nghe tiếng ầu ơ mẹ ru.

Bởi vì một lẽ giản đơn thường tình, Hà Nội là nguồn sống trong tôi!

Theo maskonline

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *