0 0
0 0

Thời đại nào, ký ức nấy (Đỗ Trung Quân)

Khi đặt những tấm bưu thiếp đường phố Sài Gòn 50 năm trước, hỏi chàng thanh niên 22 tuổi con mình: “Hãy nói nhanh, con ghi nhận điều gì?”. Câu trả lời là chiếc xe Velo Solex và cô gái (hẳn nếu còn sống đã thành bà cụ) với chiếc áo dài khác xa áo dài hôm nay, “Xe gì lạ thế, áo dài ngộ nhỉ!”. 

Và đường phố, nhà cửa, vỉa hè và những vòm me, chẳng giống Sài Gòn bây giờ tí nào! Đấy là nhận định tiếp theo của chàng trẻ tuổi thế hệ ta thường gọi là 8X. Tất nhiên! Đã hơn nửa thế kỷ rồi còn gì, một người đang nhìn lại cảnh quan Sài Gòn bằng ký ức, nghĩa là nhìn lại sau lưng, một người đang quan sát Sài Gòn bằng cái nhìn đương đại, thời đang lớn lên của mình.

Tôi có thói quen, cái thú riêng của mình nhìn ngắm những cái gì đã cũ, đã cổ. Phố cổ, nhà cổ, quán xá của một thời đã qua luôn mang theo cảm giác bồi hồi. Tôi vẫn thích những vỉa hè đá lát của Sài Gòn. Những viên đá xanh vuông vắn đặt cạnh nhau, chừa một rãnh rất nhỏ đủ cho ngọn cỏ hay một nhành hoa dại bất ngờ mọc lên. Hay những vỉa hè ximăng mà thời gian đã phủ lên ấy những mảng rêu xanh ẩm ướt vào mùa mưa, nâu khô vào mùa nắng. Có gì đâu, đấy chính là những hè phố thuở bé mẹ đã dắt tay đi, hay là vỉa hè của những buổi trốn học lê la phố này phố khác, tìm ném những chùm me chua tít tận trên cao… Những vỉa hè Sài Gòn ấy, ký ức của một đời người. Còn nữa, đấy là những biệt thự kiểu Pháp yên tĩnh ẩn mình trên con đường vắng, sau cánh cổng im lìm dưới tàng lá đầy hoa tím của một cây khế cổ thụ tỏa bóng trước sân. Xem lại một hình ảnh cũ nghĩa là ta đang để ký ức dẫn ta đi, ký ức đôi khi trêu chọc ta rằng: “Cái anh yêu, cái anh thích nay không còn nữa đâu…”. Thế rồi ta thở dài, ta hậm hực, có khi ta… nổi cáu, nhưng thời gian có bao giờ ngơi nghỉ, ruộng lúa còn trở thành nương dâu, huống chi đời người đi qua, đời phố cũng đi qua…

Thoi dai

Xem lại một hình ảnh cũ nghĩa là ta đang để ký ức dẫn ta đi…

0 0

Hành trình chữ S.

Bạn hỏi, về chữ S trong tim tôi… Tôi yên lặng hồi lâu, rồi cười: “Việt Nam!”

Tự dưng tôi lại nhớ tới thời cách đây hơn chục năm, cứ sáng sáng thứ 2 cả ngôi trường cấp một lại đồng thanh hô to 5 điều Bác Hồ dạy: “1. Yêu tổ quốc – Yêu đồng bào…”. Kí ức thuở nhỏ vẫn nằm yên ở đấy, để mỗi lúc vô tình chợt nghĩ đến, thì bao nhiêu âm thanh, hình ảnh của những lần cả đám con nít vây quanh cô giáo tìm hình ảnh Việt Nam trên bản đồ thế giới, rồi lẩm nhẩm bài học Địa lí mới thuộc: “Bờ biển Việt Nam cong cong hình chữ S…” lại hiện lên rõ nét, sống động như ngày hôm qua.

hanh trinh chu S

Có một chữ S trong tim tôi

0 0
0 0

Thế giới Mới

Ngoài kia, đang có những người trẻ khao khát đem những thương hiệu riêng của họ vượt ra khỏi châu lục với giấc mơ lập nghiệp, những chàng trai cô gái hoạt động không mệt mỏi với chiến dịch môi trường để tạo nên những giá trị bền vững cho Read more…