SOU2FTU
Singing in the rain
Ngoại thương chỉ nửa héc-ta thôi, nhưng đối với tôi, nó thật rộng lớn. Tôi cảm tưởng như mình đang lạc lối trong chính những suy nghĩ của bản thân rằng: “Tại sao mình lại kém cỏi như thế?”, “Sao mình chẳng bằng ai vậy?”
Ngoại thương chỉ nửa héc-ta thôi, nhưng đối với tôi, nó thật rộng lớn. Tôi cảm tưởng như mình đang lạc lối trong chính những suy nghĩ của bản thân rằng: “Tại sao mình lại kém cỏi như thế?”, “Sao mình chẳng bằng ai vậy?”
Một niềm hạnh phúc khó diễn tả khi tôi biết mình đậu vào Ngoại thương. Một mớ cảm xúc phấn khởi lẫn lộn đã xuất hiện trong tôi khi ấy nào là đầy hy vọng về tương lai, đầy mộng mơ suy nghĩ về lúc vào trường mình sẽ ra sao, cho đến một khao khát thể hiện khả năng, và một niềm vui về sự cởi mở của FTU sẽ cho tôi những tôi những cảm giác là chính mình. Nhưng cuối cùng tôi lại quên không tính đến một thứ trong giấc mơ thành hiện thực ấy của mình: “Tôi là một đứa rụt rè”.
“Hi vọng là điều đẹp đẽ. Có thể là điều đẹp nhất.Và những điều đẹp đẽ thì không bao giờ chết đi” – Shawshank Redemption