Máy bay, sơ-mi, và nỗi nhớ

Máy bay, sơ-mi, và nỗi nhớ

Published by Hồng Ngoan on

1 0
Read Time:5 Minute, 44 Second

(FTUNEWS) – Chiếc máy bay ngang qua. Dương trộm nghĩ, có chăng đó là ngôi sao băng chở theo giấc mơ cô chỉ vừa biết đến?

Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Dương tận hưởng những làn không khí ẩm ướt vương nhẹ trên gò má. Ôm chặt chiếc ba – lô. Chẳng biết là cái lạnh khiến cô rùng mình, hay những khắc khoải chưa kịp gọi tên vẫn đang nằm vỏn vẹn trong chiếc ba – lô mẹ tặng trước khi lên Sài Gòn. Tin nhắn đến. Là mẹ. Cùng dòng câu hỏi quen thuộc.

“Tết này, có về không con?”

Dương thở dài, cô vừa đăng kí làm ca Tết. Lương Tết hậu, cô định trang trải tiền trọ đầu năm, còn dư thì gửi về lo cho thằng Út. Lại nói, chuyến bay về quê tính ra sẽ lại ngốn ít nhất vài triệu. Rồi nào tiền quà bánh cho lũ trẻ trong xóm, quà mừng xuân cho họ hàng trong nhà.

Những chuyến bay vẫn lần lượt đi qua bầu trời. Còn con đường về nhà thì phủ lấp những suy tư.

Dương lỡ chuyến xe buýt cuối cùng. Lang thang suốt đoạn đường dài, Dương tựa lưng vào cột đèn bên đường, trượt lưng xuống như một con sâu. Cô cười khổ: “Sâu ư? Mất bao lâu thì con sâu sẽ hóa bướm?”. Ngọn đèn mờ ảo soi bóng người đi lại. Một chị gái với đôi mắt buồn. Dương chú mục vào chiếc áo sơ-mi chị đang mặc. Cô đã từng thấy nó treo trong tủ kính của một cửa hàng thời trang. Thời thượng, sang trọng, và chỉ dành cho những người có tiền. Nhìn xuống chiếc áo thun sờn vai mình đang mang trên người, Dương cười khẩy: Có lẽ, người vận sơ-mi đắt tiền, hay áo thun bình thường cũng chẳng thoát khỏi những lần lạc bước trên phố thị. 

– Em gái sao lại ngồi đây? Chị ngồi chung được không?

Dương gật nhẹ, quay mặt đi, cô không có thói quen tiếp xúc với người lạ.

– Sinh viên năm mấy rồi em?

– Dạ em năm ba – Rồi tự làm mình bất ngờ, nàng bật hỏi – Chị đi làm về ạ?

Cô gái vuốt lại chiếc áo hàng hiệu.

– Ừ, chị đi làm. Nhưng nói “về” thì không đúng lắm. Chỗ này từng là nhà cũ của chị.

Dương nheo mắt nhìn theo hướng tay chị. Tối quá. Nàng chỉ thấy một ô cửa sổ sáng đèn. Dương cố tìm một điểm chung giữa sự tối tăm của căn nhà và chiếc áo đắt đỏ. Thấy chị nhìn mình, Dương hiểu, ánh mắt tò mò của mình đang khiến chị không tự nhiên, cô cười trừ, thả nhẹ một câu:

– Chiếc áo đẹp quá!

– Chiếc áo mua bằng tháng lương đầu của chị. Hồi đó, chị rất thích những món đồ hiệu – xa xỉ như ước mơ của bất cứ cô gái xuất thân nào từ gia đình bình thường như chị. Chị lao vào việc học, lao vào việc làm, sắm cho bản thân những món đồ đắt tiền. Tết nhất cũng chẳng buồn về thăm nhà.

Dương khó hiểu:

– Chị tự đi làm để trang trải cho cuộc sống của bản thân. Em thấy thế chẳng có gì là sai!

Ánh mắt chị thả vào hư không:

– Hồi đó, chị cũng nghĩ tự lập là một thứ gì đó đáng tự hào. Rồi đến khi ba đổ bệnh, chị cũng không biết. Lúc vừa sắp xếp xong công việc để trở về, thì ông ấy đi rồi. Giá như tháng lương đầu tiên, chị mua cho ba một chiếc áo ấm. Giá như mùa xuân năm ấy, chị đã về thăm. Đôi lúc, chị vẫn hay nghĩ như thế…

Dường như nửa ngày sau, Dương mới buông được một câu:

– Họ sẽ hiểu cho chị, ba mẹ chị ấy.

– Cái sai lầm của người trẻ luôn là bắt người khác thông cảm quá nhiều. Ba năm trước, cũng ngày này, ông ấy đi. Từ đó, chị không có nhà nữa…

Dương bỗng nhớ về ngôi nhà của mình. Ngôi nhà sơn màu thiên thanh, có ban công nhìn ra những mái nhà đủ màu của thị trấn, cái võng nối cây khế với cây ổi bao năm vẫn đợi nàng ngồi. Cảm giác quen thuộc và mạnh mẽ bất chợt dội vào lòng khiến Dương lạc mấy nhịp thở.

Dương nhớ cái nồi bánh chưng cả nhà quây quần trong đêm giao thừa. Nhớ nồi măng kho thơm lừng của mẹ. Nhớ cảm giác hạnh phúc khi cầm trên tay chiếc bao lì xì đỏ thắm.

Nàng mở điện thoại, tìm kiếm một “tiếng gọi”. Tiếng gọi đã lâu chỉ nằm trên dòng tin nhắn. Bên kia nhấc máy, nỗi nhớ bật thành tiếng: “Mẹ ơi…”

Cái vali xếp ở góc phòng, Tết này lại phải đi cùng nàng một chuyến.

Thanh Ngọc

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %