Blog
Tóc xanh (Dương Hồng Phúc)
Con cáo và chùm nho
Một con cáo nọ mấy ngày nay chưa có gì bỏ vào dạ. Đang lang thang với cái bụng đói meo, cáo ta phát hiện lủng lẳng trên cành một chùm nho. Cáo ta mừng thầm. Lê cái thân mỏng lép kẹp để trèo lên thân cây. Sau nhiều cố gắng với chút sức khoẻ còn lại, cáo ta cũng thất bại. Ngon ăn đấy, nhưng làm sao với tới bây giờ. Cáo ta chẳng biết cách nào hơn quay lưng lặng lẽ rút lui, bèn tự nhủ – nho ấy hẵng còn xanh lắm!
Môi nào hãy còn thơm
Tôi đã từng nghe hát nhạc Trịnh. Hát như thế này:
Môi nào hãy còn thơm
Cho ta vơi cuộc tình
Tóc nào hãy còn xanh
Cho ta chút hồn nhiên…
Tôi vẫn ám ảnh hoài với hai chữ “tóc xanh”, hay nói đúng hơn là với màu xanh. Tươi nguyên và trẻ trung. Như mưa nắng, như mùa màng.
Nhưng một người, được gọi là “tóc xanh”, có lẽ không chỉ đơn thuần vì người ta trẻ tuổi. Người “tóc xanh” ít nghĩ ít lo, chỉ sống thật với cái tôi tự nhiên của bản thân mình. Tồn tại như là lẽ sống phải tồn tại. Xuất hiện giữa cuộc đời, an nhiên, bình yên mà không hề thấp kém.
Một người tình “tóc xanh”, như lời của Trịnh, còn cho ta chút hồn nhiên. Thì phải chăng, trong cái sự hồn nhiên yêu đời ấy lại pha chút đỏng đảnh, tinh ranh, khiến người khi yêu phải đổ cả mồ hôi. Phải chăng, đó cũng như chùm nho treo trên cao kia. Cứ sống thế, cứ lủng lẳng đong đưa như thế…