(FTUNEWS) – Tháng một năm này tôi đi Mộc Châu, ngắm hoa ban hoa mận nở trắng trời Tây Bắc và nhìn con gái Thái tắm tiên trong những dòng suối cạn đội váy hoa trên đầu. Giấc mơ Tây Bắc hung vĩ và hoang sơ một thời là ao ước của tôi và nàng. Nàng hay kể cho tôi nghe những câu chuyện dân gian Thái, nào là A Pết A Cáy là phiên bản Tấm Cám của người miền xuôi, nào là con gái Thái có nước da trắng nõn học cách thắt đáy lưng con tò vò và đằm mình trong những dòng suối với cái tên chất chở khát vọng yêu đương chung thủy, lãng mạn: Suối Tiên, Suối Mơ… Rồi tôi nghe giọng nàng khe khẽ đọc thơ. Giọng của nàng trong kí ức, say đắm mà có chút lạc loài.
“Yêu nhau trọn đời gỗ cứng
Yêu nhau trọn kiếp đến già
Ta yêu nhau, tàn đời gió, không rung không chuyển”
(Tiễn dặn người yêu)
Tôi chặc lưỡi bảo tình yêu của những người miền cao mãnh liệt quá. Nàng bảo rất muốn đi phượt Tây Bắc nhưng sẽ đợi đến khi có người yêu để cùng đi, vì những khắc họa đẹp đẽ trong tâm tưởng phải thực mang ý nghĩa đặc biệt. Tôi nghe thấy hơi buồn trong dạ, tất nhiên tôi muốn là người được đi cùng nàng. Vì một khi đã chia sẻ thì giấc mơ không chỉ còn của riêng nàng. Rồi nàng lại lắc đầu ngắt mình khỏi cơn suy tưởng như chợt nhớ ra điều gì, nàng bảo:
Tớ quên mất, chắc là tớ sẽ đi một mình thôi vì tớ sẽ không có người yêu.
Tôi bĩu môi, nàng lại bắt đầu cái chủ nghĩa cá nhân độc thân vớ vẩn. Tôi không biết nàng lôi những điều này ra từ đâu nhưng trong mỗi suy nghĩ, dường như luôn có một miền nhớ ghim nàng với ý tưởng sẽ độc thân, hoặc là những nguyên tắc đã được hệ thống nào đó tự động điều chỉnh khi những ý nghĩ vượt ra khỏi giới hạn đã định sẵn. Đan thường nói thao thao bất tuyệt những ý tưởng rất xa xôi về tất thảy mọi thứ với một niềm háo hức vô tận rồi chợt khựng lại như thấy mình bay ra ngoài quỹ đạo, mắt nàng trở nên xa xôi, nàng thở dài và im bặt. Buổi nói chuyện của chúng tôi luôn luôn bắt đầu thật hào hứng và kết thúc kì quái đến kinh khủng. Đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy khủng hoảng khi nói chuyện với một người con gái. Thời kì này chúng tôi đang có những thay đổi về tâm sinh lý và đều không thể hiểu nỗi mình, huống chi là hiểu người khác. Và nàng, lại là người khó hiểu nhất mà tôi từng gặp.
Lúc đó chúng tôi học chung một trường phổ thông chuyên ở tỉnh và trò chuyện với nhau khá nhiều. Nàng lúc nào cũng hớn hở và lém lỉnh như một con chim chỉ chực rướn cổ họng mình lên cao hót vang. Tôi cảm giác nàng hòa đồng với những thứ xung quanh một cách hoàn hảo. Nhưng mãi đến khi ra trường tôi mới té ngửa khi hỏi mọi người xung quanh về nàng. Chẳng ai ngoài tôi biết thêm gì về nàng ngoài những thông tin đặc biệt cơ bản. Tôi không tin là nàng đã cùng trải qua một thời thiếu niên với tất cả chúng tôi mà chẳng có chung một kí ức đặc biệt nào. Như thể thân xác nàng rõ ràng đã tồn tại ở đó, nhưng không thực sự ở đó. Tất cả chỉ còn lại một sự im lặng đặc quánh của một hòn đảo cô độc, còn chúng tôi bơi lặn ngụp xung quanh với những mối bận tâm rất phù phiếm và dung tục tầm thường khác.
Nhưng dù sao quãng thời gian đó, nàng vẫn là một con chim nhỏ thích hót.
Chẳng ai ngoài tôi biết thêm gì về nàng ngoài những thông tin đặc biệt cơ bản