Không dừng lại ở những niềm vui, nỗi buồn đôi khi quá “chung chung” trong dòng nhạc chính thống khiến người nghe lại quên đi những niềm riêng mới thuộc về chính mình, Indie xuất hiện như một lời khẳng định dõng dạc đến từ những người trẻ ngông nghênh thời đại số: tôi đã có một thanh xuân nhuốm “màu” trải nghiệm cá nhân, tôi dám nói, dám làm, dám ước mơ để tìm cho mình một đích đến.
- NGÀNH CÔNG NGHIỆP ÂM NHẠC – “CHÚ GÀ ĐẺ TRỨNG VÀNG” CHO NỀN KINH TẾ
- GÓT CHÂN NGỌC: HÀNH TRÌNH KHẲNG ĐỊNH BẢN LĨNH NGƯỜI PHỤ NỮ
- Điện ảnh Việt: Cuộc đua trăm tỷ hay đấu trường “drama” không hồi kết?
Người ta yêu thích một bài hát không đơn thuần bởi ca từ đẹp hay giai điệu bắt tai, họ tìm đến một ca khúc còn vì ở đó có tấm gương soi “nói hộ lòng người”. Dòng chảy Indie không có thước đo giới hạn nhưng lại là một thử thách đòi hỏi người nghệ sĩ khả năng ghi lại dấu ấn cá nhân. Ở đó, mọi sự trống rỗng hay sáo mòn trong tư duy đều là “kẻ thù” hạ bệ họ. Bởi suy cho cùng, âm nhạc cũng như bao thứ nghệ thuật khác đều vận hành xoay quanh hai chữ chân thực. Nếu như những “kẻ ngông” kia không dám đối diện với bản ngã, bước ra giới hạn của bản thân để có cái nhìn thực tế, làm sao họ có thể khẳng định: “Tôi biết dừng lại là thời gian thấm ướt tài năng” (Ngày nào – Datmaniac ft. Cá Hồi Hoang)
Vậy nên chẳng phải ngẫu nhiên mà nhiều năm trở lại đây nhạc Indie lại được mọi người ưa chuộng. Khi nhịp sống ngày một hối hả thúc giục ta chạy đua cùng thời gian, con người trở nên mất niềm tin vào hiện thực, dễ buồn lòng và so đo nếu trái tim phải chịu thêm những tổn thương. Ta có trong tay mọi thứ nhưng sẽ chẳng còn lại gì nếu một ngày mọi dồn nén trong lòng chực tuôn thành cơn. May sao, ở một thế giới khác, thế giới của anh chàng, cô nàng ngông nghênh thích tự do thả hồn vào những nốt nhạc, ta có người bầu bạn. Dưới lăng kính của những người trẻ thích lang thang khắp chốn, thế giới quanh họ là hành tinh của “kẻ cô đơn tìm được hạt giống”.
Bằng cách diệu kì nào đó, nhạc Indie “khơi dậy” được tâm tư ẩn giấu trong người thưởng thức – thứ mà ngay cả bản thân họ cũng chưa thật rõ ràng để bộc bạch. Ai đó có thể lưu giữ ký ức trong mùi hương, trong cảm giác, hay trên mặt giấy nhưng chắc rằng nó không đủ chi tiết và sống động như cách mà những khúc nhạc tự sự kia “thuật” lại. Chênh vênh của Lê Cát Trọng Lý, Một phút của Vũ và gần đây là sáng tác Một đêm say của Thịnh Suy ghi điểm trọn vẹn khi “đánh trúng tim đen” những ai đang trong giai đoạn bâng khuâng của tình yêu. Dù đương tuổi đôi mươi chưa từng vấp ngã hay đã nhiều lần trải qua những mất mát khổ đau, ta cũng có thể nhìn thấy mình trong những bài hát ấy. Đó có thể là quá khứ, hiện tại, cũng có thể là hạt giống hy vọng cho một câu chuyện tương tự trong tương lai.
Không nhiều kèn trống, không chiến dịch truyền thông, nhạc Indie vẫn giành được vị trí quan trọng trên thị trường âm nhạc Việt. Chưa cần nghe qua câu chuyện của nhau, chúng ta đều chung một nỗi niềm, xúc cảm trong “vườn” tự sự của nghệ sĩ Indie. Họ đơn giản là dám nói ra những gì mình nghĩ: sự thật đôi lúc là lụa mình thêu lên, sự thật đôi lúc là bức tường đổ mọc rêu lên hay Trái Đất này Mặt Trời thương nên rất hiền để rồi đặt vào bài hát những nhận định tuổi trẻ: ai nghĩ nhiều được mất, được mất thì cuộc đời vẫn cược. Có thể họ không phải là những người nhạc sĩ hay ca sĩ giỏi nhất, nhưng tác phẩm của nghệ sĩ Indie là thứ phù hợp nhất, họ dám làm, dám đương đầu với rủi ro để chạm tay vào định nghĩa thành công họ đã chọn.
Dẫu ít hay nhiều, đóng góp mà những “kẻ ngông nghênh” đã làm đối với cộng đồng yêu âm nhạc cũng xứng đáng được ghi nhận. Rõ ràng nhất là các tác phẩm triệu lượt nghe trên các ứng dụng âm nhạc Spotify, Soundcloud hay Youtube,.. hay hạng mục đề cử vinh danh nghệ sĩ Indie ngang hàng cùng với ca sĩ/ nhạc sĩ chính thống. Họ đã mở ra “cuốn nhật ký” để bất kỳ ai dù hoan hỉ hay thổn thức đều có thể tự do giải tỏa những dồn nén trong lòng, một “mầm ươm” màu đời, thôi thúc người trẻ về những dự định tương lai, một lối thoát nhiều ngã cho những ai còn bế tắc.
Nếu có lúc nào đó giai điệu Indie đưa ta trở lại với câu chuyện của chính mình, xuất hiện mỗi khoảnh khắc ta trở về quãng thời gian xưa cũ, thì hãy nhớ rằng dù buồn hay vui, những gì đã trải qua cũng đã được ghi nhận bằng cố gắng. Viết một khúc nhạc trải lên thanh xuân của những con người bản lĩnh, ngông nghênh để san sẻ tấm lòng cùng người khác, như thế cũng đáng lắm chứ. Hãy sống vì đam mê, vì mơ ước, cuộc sống luôn cho ta cơ hội để khẳng định mình.
Bài viết: Tùng Mai
Thiết kế: Minh Thư