Ngoại thương và ngựa non có háu đá?
0 0
Read Time:9 Minute, 57 Second

– Mẹ ơi, điều gì khiến mẹ tự hào về con nhất?

– Ở chính cái cách con quyết định mọi chuyện, con biết mình muốn gì !

Buôn Ma Thuột, ngày 20 tháng 6 năm 2014.

Hôm qua mẹ xem lịch. Chợt nhận ra đã gần một năm “ngựa non’’ của mẹ bước vào một trong những ngưỡng cửa quan trọng và tươi đẹp nhất ở cuộc đời – đại học. Con trai, rời xa lớp học bé nhỏ thân thuộc con được tiếp xúc với giảng đường rộng lớn chứa hơn trăm người. Con gái, rời xa gia đình cơm ăn ngày ba bữa, con giờ đây là cô gái đeo tạp dề lóng ngóng tự chuẩn bị mỗi bữa ăn, áo dài trắng của con giờ nhường chỗ cho chiếc áo mang trên mình logo FTU đỏ rực kia. Con đang bắt đầu cuộc hành trình của chính bản thân mình ở một cách độc lập nhất. “Ngựa non” của mẹ không hề “háu đá”, chỉ là con đã và đang háo hức cho những điều mới mẻ, có tuổi trẻ nào mà không một lần ước ao được tự mình vượt qua giới hạn an toàn của bản thân để đằm mình giữa những giông tố mới.

tumblr_m3693gaUbh1qa2txho1_500

Không tối nào hai mẹ con ta lại không trò chuyện cho nhau nghe. Những cuộc gọi kéo dài đôi ba phút có khi lên đến cả tiếng đồng hồ. Chuyện Ngoại thương. Chuyện học hành. Chuyện Ban, Hội. Chuyện ăn, ngủ. Chuyện bạn bè. Chuyện yêu đương. Cho đến cả chuyện nắng mưa đỏng đảnh, thất thường của Sài Gòn tháng 6 vào mùa.
Mẹ ơi, có một Ngoại thương “to to” nằm trong một thành phố “nhỏ nhỏ”

“Tôi nhớ ngôi trường bé xíu, không bằng một phần năm trường Bách khoa, nhưng có những hành lang rất gió nhìn xuống những con đường rất xanh”

Nhiều khi con tự hỏi tại sao mình lại luôn gặp mặt nhiều “người dưng” nhiều đến thế. Ngẫm ra mới biết so với Ngoại thương “bự bự” ở tận Hà Nội thì Ngoại thương trong con nhỏ bé quá. Bạn con hay hét toáng lên trường mình “bé như cái mắt muỗi” ấy!

1234397_597902500252222_1643710353_n


Con cứ tủm tỉm cười và vui vì điều đấy cả ngày. Chẳng phải như thế con sẽ dễ dàng gặp mặt hội bạn thân chỉ trong chớp mắt sao mẹ? Chẳng phải như thế nếu “lỡ” như con có “cảm nắng” một ai thì cơ hội gặp người ấy sẽ nhiều như lá rụng mùa thu phải không mẹ? Chẳng phải như thế con sẽ quên đi được cảm giác nhớ nhà hơn là thênh thang trong một ngôi trường bao la đến vài hecta sao mẹ? Và Ngoại thương “chật chội” sẽ chẳng cho con mắc nợ ai lâu được mẹ nhỉ? Họ sẽ đến và đòi ngay với chỉ vài bước chân thôi!

Mẹ ơi không còn phải đi học thêm, thời gian con dành cho điều gì?
Ngoại thương chẳng bó hẹp trong định nghĩa khô khan của sinh viên ngành kinh tế mẹ ạ. Ngoại thương “đối đãi” quá tử tế với con khi có biết bao CLB, Ban, Hội để con lựa chọn. Đam mê nghệ thuật, viết lách, nghiên cứu hay tình nguyện; đều có một “căn nhà nhỏ” để con hướng tới.

“Ở Ngoại thương, người ta thường yêu rất sâu, đến mức cả thế giới của bản thân, trong một phạm vi nào đó đều xoay quanh tình yêu ấy….Họ gọi tình yêu to lớn ấy của mình bằng cái tên CHƯƠNG TRÌNH”

10273178_587597851347642_1810377228228330063_o

Con của mẹ đã có những bước chập chững được mặc trên mình chiếc áo Ban Tổ chức của chương trình, nhỏ thôi nhưng nó đủ ghi lại khoảnh khắc mà con đã lớn lên như thế nào, có những giọt mồ hôi đọng lên trên làn da của tuổi trẻ với đầy nắng và gió,có những nụ cười, những cái siết ôm thật chặt và con nghĩ nó đủ cho một sự trưởng thành. Bạn con mẹ ạ! Thiếu chút may mắn, cậu không vào được ban hội nào cả. Sau chuỗi ngày buồn bã, ủ dột; cậu trở nên hăng hái xông xáo hơn bao giờ hết, cậu đi nhiều hơn, cậu học được nhiều hơn, cậu cười nhiều hơn, cậu trải nghiệm nhiều hơn và nó vẫn quá tốt cho một sự trưởng thành mẹ nhỉ.

Mẹ ơi “vũ trụ Phờ-tu” là gì mà sao có nhiều “cái rốn” quá !

Câu chuyện ngày bé với hai con mắt hướng lên bầu trời đêm và sự choáng ngợp trước quá nhiều ngôi sao. Nhiều khi con ngỡ chuyện Ngoại thương cũng gần như vậy…1 chọi 4, lấy 1 và loại 3; ngôi sao tài năng và tỏa sáng ắt hẳn được chọn. Các ngôi sao được chọn bắt đầu hành trình chinh phục “miền đất mới” với tinh thần của một chiến binh bất bại. Ai bảo họ không giỏi, ai bảo họ không tài, ai bảo họ không nhiệt huyết, ai bảo họ thiếu lửa? Không, họ có tất cả thứ đó nhưng đôi khi lại không có gì cả, đơn giản bởi từ sâu trong suy nghĩ họ thích được là ngôi sao sáng nhất.Tính tương đối làm con nghĩ rằng: liệu họ là “cái rốn của vũ trụ” hay là “hạt bụi của hạt bụi”. Đôi khi, người ta cần giống nhau để hiểu nhau và khác nhau để yêu nhau.

Mẹ ơi, dù sao đôi lúc con vẫn thấy lạc lõng.
Con không có “năng khiếu tự hào” đâu, chỉ là điều gì cảm nhận được con sẽ nói ngay mẹ ạ. Người Ngoại thương giỏi quá! Và người ta thường hay vin vào cớ “nhiều tài thì lắm tật” để nhấn ép cái sự giỏi ấy bằng tính từ “chảnh” ngay đằng sau.
Mẹ vẫn thường hay đùa: Trên đời này có 3 loại người, loại người biết đếm là loại không biết đếm. Phải mẹ ạ, đúng-sai là khái niệm tùy thuộc ở con người mà thôi. Và chúng ta thường có xu hướng đánh giá điều gì đó tiêu cực chỉ bởi vì đa số hoặc chỉ một số cá nhân tồn tại trong đó có biểu hiện không tốt. 
Con ước nhiều và mơ cũng nhiều. Những hoài bão. Đó là hành trang con gói ghém khi đặt bước chân đầu tiên vào đây. Môi trường mới cùng những con người mới, đôi khi sống giữa những cá nhân tài năng và “gần chạm mức hoàn hảo” , con có phần lạc lõng và khó lòng cho một sự hòa nhập. Đôi khi khủng hoảng niềm tin, sự ngạo nghễ vốn có của bản thân trở nên bé nhỏ. Nhưng…

“Giữa những người mang trên ngực logo FTU luôn có một sợi dây vô hình gắn kết rất kì diệu”

10014616_698437433532061_58738013_n

Ba hay bảo con đã sống thì đừng nên giới hạn bất cứ điều gì, có chăng là nên cho chúng vào tầm kiểm soát để không bị  mất thăng bằng khi gặp “bão” mà thôi. Vậy nên con sẽ luôn cố gắng.

Nhưng tại sao lại là Ngoại thương mà không phải bất kì sự lựa chọn nào khác.
Tự nhiên con thấy bài toán cuộc sống phức tạp mà cũng thú vị và bất ngờ quá mẹ ạ. Ngày đó, chọn Ngoại thương chỉ đơn giản vì cái sự tự tôn. Người khác nghĩ con không làm được điều gì thì con sẽ cố gắng hết mình để theo cho kì được điều đó. Giờ lớn hơn một chút, đêm đêm lại hay nghĩ về cái chữ “duyên”… Ừ, có lẽ đó là từ ngữ hợp lòng người nhất cho một sự lựa chọn nhiều khi không giải thích được…

Hạnh Nguyên

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %