0 0

Điều đang diễn ra (Thùy Dung)

(FTUNEWS) – Lê Duẩn tháng tư không nhiều lá vàng. Có góc đường bay bay những cánh hoa mỏng như nước mắt ông trời- hoa màu tím biêng biêng đủ làm người cay cay mắt vì sự bình yên hay lòng chung thủy? Nhưng Lê Duẩn mùa này chao chát hoa vàng rơi. Hàng cây lim ồn ào quá đỗi. Tôi đã thấy những năm tháng làm người văn chương của tôi trên đó, ngạo nghễ giữa nền trời xanh ơi là xao, dù tháng tư trời Sài Gòn thi thoảng âm u âm u những đám mây và ẩm ướt trái mùa.

Trên tầng cao của trung tâm thương mại, chúng tôi đã chỉ ngẫu hứng với nhau về tuổi hai mươi của mình. Cô gái lùn xủn kiểu đáng yêu rất mực kể chuyện tiệc tùng và thế giới công việc. Tôi nói về sự bận bịu của lòng mình, về ước vọng và những kế hoạch ngắn ngủn, thêm cả dự định bé tí rất rất đàn bà con gái cho bạn nghe. Mà kì lạ, sự thông hiểu đôi khi giản dị và trìu mến như thế đó thôi sao?

 


0 0

[Truyện ngắn] Những cơn say [K.] – Kỳ 1

1. Cheesecake, 8:02PM, April 4 20xx

Tôi biết mình sẽ ra khỏi nhà và đến nhà anh, càng nhanh càng tốt. Chỉ vì tôi nhớ anh kinh khủng và chỉ vậy thôi.

Tôi tắm như một con chim sẻ ngô trong lúc hát Le festin rồi quấn một chiếc khăn lớn quanh người trước khi bước ra khỏi phòng tắm. Hàng vạn tinh thể aroma rộn ràng quấn vào hơi nước làm mờ tấm kính lớn trên bồn rửa mặt còn lấm tấm nước. Tôi lau đám tóc vẫn còn nhiễu nước trên vai bằng một cái khăn khác, gỡ những sợi tóc rụng, gom lại và vứt đi sau hai giây tiếc nuối. Tôi chải và sấy khô đám sợi nâu đen trên đầu, lúc này đang thơm như đám cỏ non sớm, không ngớt tưởng tượng một chút nữa thôi anh sẽ xoắn từng lọn tóc bé con mềm veo bằng ngón trỏ to và ấm của anh. Anh sẽ dụi mũi vào như một con mèo lười, thở vào mớ tóc, hít hà chúng nó, rồi nói “Anh thích mùi tóc của em”. Và thật lạ là tôi chưa bao giờ nghi ngờ những gì anh nói, chưa bao giờ.

8:43PM. Tôi chọn chiếc áo màu xám lông chuột có tay áo kiểu cánh dơi, một chiếc jean đơn giản và với tay lấy lọ nước hoa nhà Calvin Klein. Mãi đến lúc xỏ chân vào đôi giày cỏ màu nâu sữa, tôi mới ngừng hưng phấn lại một chút để nhận ra mình đang lảm nhảm đi lảm nhảm lại thứ giai điệu đã bị Natalie Cole làm cho nảy mầm sinh sôi trong đầu, “I’m gonna love you like nobody’s loved you, come rain or come shine, come rain and come shine, come rain and come shine…”. Những cô gái đang yêu, bạn biết mà, đôi khi họ cũng chẳng biết họ đang làm gì đâu. Đám cá hề (à chỉ có 3 con) trong cái bể tròn được trang trí dị hợm gí mắt vào tấm thủy tinh và nhìn tôi như thể chúng nó chưa được cho ăn cả tuần nay. Tôi mặc kệ, nói tao phải đi đây, và đóng sầm cửa lại. Thứ cuối cùng tôi thấy trước khi quay mặt về phía Sài Gòn đêm, chính là tôi trên chiếc cửa kính lớn, hai má ửng hồng và cười rạng rỡ. Nếu đúng thật người hạnh phúc là người đẹp, thì tôi là người đẹp nhất tháng Tư.

Tôi bật máy xe và bắt đầu thả mình vào những ngả đường Sài Gòn đêm lộng gió. Tôi đang đi về phía gió, tôi nghĩ vậy, và đẩy chiếc kim tốc độ lên 50. Niềm vui của tôi lúc này, chắc chỉ có thể diễn tả bằng hai từ, hoang dại.

(FTUNEWS) - Những cơn say - Kỳ1

 

Nếu người hạnh phúc là người đẹp, thì tôi là người đẹp nhất tháng Tư.

 

8:59PM. Tiệm bánh vẫn nằm đó. Vẫn một chị Angel đứng ngay tấm cửa kính lớn và chào bằng một nụ cười dùng không dưới năm trăm lần một ngày. Tôi vẫn thích thế, tôi thích tiệm bánh toàn những nụ cười công nghiệp bằng cái sự thích những cái cheesecakes công nghiệp của nó và gần bằng một nửa kiểu thích Marcel Marceau[1]. Dù sao thì với anh, tôi chưa bao giờ chọn bánh ở tiệm khác. Tôi lấy hai cái cheesecake loại không-bao-giờ-biết-chán (tôi gọi như vậy) và đi ra sau khi nhận được thêm ba nụ cười công nghiệp nữa. Cũng ngọt như những cái cheesecakes.

9:31PM. Tôi đang ở trên một chiếc cầu gần nhà anh, một chiếc cầu thật lớn, một trong những món quà đẹp nhất của Sài thành. Nơi dạo chơi của gió, tôi nghĩ.

Tôi chọn một chỗ thật vắng, gác chân chống xe và đi về phía thành cầu. Một cảm giác nhẹ nhàng và hưng phấn kinh khủng, cứ như thể tôi đang bay. Tôi đang bay. Phía bên dưới kia, những mảng sáng đủ màu lấp lóa trên sông. Hàng vạn đốm đèn đằng xa dệt thành một thứ lưới lung linh, ảo diệu và đẹp như hơi thở của những người đang yêu. Tôi nắm chặt lấy lan can sắt lạnh băng, rồi bước chân phải lên nấc đầu tiên, dùng gương mặt tôi trên cửa kính ở nhà lúc nãy quay sang trái hỏi anh có thể đỡ tôi lên và giữ tôi trên thành cầu như lần trước được không. Tất nhiên lúc đầu anh sẽ lại nổi cáu lên, anh bảo không được chơi mấy trò ấu trĩ và nguy hiểm kiểu đó. Đôi mắt anh đằng sau cặp mắt kính sẽ cực kỳ nghiêm khắc và pha một chút mềm lòng. Chính một chút mềm lòng đó cộng với thói bướng bỉnh của tôi gần như lúc nào cũng biến tôi thành kẻ thắng cuộc.

9:39PM. Khi quay sang trái với một nụ cười vẫn luôn làm anh phải đầu hàng, tôi như một cái túi nước đuổi ruồi vừa bị chích thủng.

Mọi thứ chắc đã văng tung tóe như nước trong cái bọc nilon đó, tôi nghĩ vậy.

Mọi cảm giác hào hứng, hạnh phúc, hồi hộp trong tôi nhói lên một lần cuối trước khi kết thúc bằng cách trôi tuột vào một cái lỗ lavabo mà ai đó vừa đưa tay nhấc cái nắp đậy lên. Nó kêu ‘rột’.

Anh chẳng hề có ở đó.

Phải nói là, ngay từ đầu anh đã chẳng hề có ở đó.

Tôi ngơ ngác. Tôi cảm thấy vô lý hết sức. Tôi cảm thấy uất ức, bị lừa dối và bị tổn thương ghê gớm. Tôi muốn gào lên.

Và sự thật là tôi đã gào lên như một con sói đứng một mình dưới trăng sau khi lạc mất đứa con nhỏ của nó.

Những cơn say

Anh chẳng hề có ở đó… Tôi muốn gào lên.

0 0

Tóc xanh (Dương Hồng Phúc)

Con cáo và chùm nho

Một con cáo nọ mấy ngày nay chưa có gì bỏ vào dạ. Đang lang thang với cái bụng đói meo, cáo ta phát hiện lủng lẳng trên cành một chùm nho. Cáo ta mừng thầm. Lê cái thân mỏng lép kẹp để trèo lên thân cây. Sau nhiều cố gắng với chút sức khoẻ còn lại, cáo ta cũng thất bại. Ngon ăn đấy, nhưng làm sao với tới bây giờ. Cáo ta chẳng biết cách nào hơn quay lưng lặng lẽ rút lui, bèn tự nhủ – nho ấy hẵng còn xanh lắm!

Môi nào hãy còn thơm

Tôi đã từng nghe hát nhạc Trịnh. Hát như thế này:

Môi nào hãy còn thơm

Cho ta vơi cuộc tình

Tóc nào hãy còn xanh

Cho ta chút hồn nhiên…

Tôi vẫn ám ảnh hoài với hai chữ “tóc xanh”, hay nói đúng hơn là với màu xanh. Tươi nguyên và trẻ trung. Như mưa nắng, như mùa màng.

Nhưng một người, được gọi là “tóc xanh”, có lẽ không chỉ đơn thuần vì người ta trẻ tuổi. Người “tóc xanh” ít nghĩ ít lo, chỉ sống thật với cái tôi tự nhiên của bản thân mình. Tồn tại như là lẽ sống phải tồn tại. Xuất hiện giữa cuộc đời, an nhiên, bình yên mà không hề thấp kém.

Một người tình “tóc xanh”, như lời của Trịnh, còn cho ta chút hồn nhiên. Thì phải chăng, trong cái sự hồn nhiên yêu đời ấy lại pha chút đỏng đảnh, tinh ranh, khiến người khi yêu phải đổ cả mồ hôi. Phải chăng, đó cũng như chùm nho treo trên cao kia. Cứ sống thế, cứ lủng lẳng đong đưa như thế…

Tóc xanh Duong Hồng Phúc

0 0

[Truyện ngắn] Như tháng Ba… (Ý Nhiên)

Tháng Ba

Tôi đi xe bus. Chiếc xe máy tội nghiệp bị tôi bỏ quên ở góc nhà, có lẽ nó giận tôi lắm. Biết sao được, những ngày này, tôi đâm ra sợ cái cảm giác phải chạy xe một mình cả quãng đường dài tới trường, sợ một mình cô độc thì những hình ảnh, những kí ức lại hiện về… và đau nhói. Biết sao được, tháng Ba lúc nào cũng nắng nóng và ngột ngạt, khiến một con bé như tôi trở nên khô khan và mệt mỏi với tất cả mọi cảm xúc – kể cả đó là yêu thương.

Tôi không nghe Avril Lavigne nữa. Tôi chuyển qua cái Rock ồn ào và đầy triết lí của Bon Jovi.

Tôi để invisible mỗi khi online. Không còn available với bất kì một ai nữa, kể cả Nguyên.

Tôi đã thay đổi mọi thói quen ở hiện tại. Có cảm giác rằng, một khi cái mới đến, cái cũ sẽ tự động ra đi mà không hề khiến con người ta phải cảm thấy trống trải và mất mát.

Nhưng kí ức của tôi thì không vậy. Mọi thứ cũ kĩ ra đi chỉ càng lúc càng tô đậm trong tôi những gì đã qua, và cả những gì còn vương vấn đâu đây.

Tình cảm con người – lạ thật – chưa bao giờ có thể là một thói quen dễ dàng để từ bỏ.

(FTUNEWS) - Như tháng Ba (Ý Nhiên)

Tình cảm con người chưa bao giờ có thể là một thói quen dễ dàng để từ bỏ…

0 0

[Truyện ngắn] Cánh cửa (Dương Hồng Phúc)

Thắp chút vàng son nặng chút tình.”

“Dậy đi! Ta đưa cậu đi tìm vàng.”

Tôi mở mắt. Xung quanh là bóng tối. Bà lão đánh thức tôi. Chiếc đèn bão trên tay đong đưa.

“Bây giờ sao? Giữa đêm khuya?”

Lặng im. Tôi đếm từng nhịp tim của mình. Tiếng bà lão như hư không mong manh trôi qua hơi thở.

“Ngay bây giờ.”

Chiếc đèn bão dần dịch chuyển ra xa. Tôi áp hai bàn tay vào má. Không phải là giấc mơ. Tôi bước theo ánh lửa trong đêm.

Vì tôi chỉ là kẻ kiếm tìm, còn bà là người dẫn lối.

(FTUNEWS) Cánh cửa

»»…««