Mưa tầm tã hai tiếng đồng hồ và hai gã kia vẫn ngồi say sưa bên ván cờ. Hết hai phần ba số khách trong quán đang chăm chăm vào laptop hoặc điện thoại, chẳng biết họ đang đọc báo, chat chit vs bạn bè hay online facebook. Mạng chi phối cuộc sống của con người ta nhiều quá và cứ hễ một giây rời chúng là lại cảm thấy thiếu hụt giao tiếp đến nghìn thế kỷ.
Mùa hè năm nào đó cũng mưa tầm tã như thế này, cái mảnh đất nắng nóng chỉ hăm he lột trần con người ta dịu xuống như tiếng mèo buông thõng cuối cùng của cuộc mây mưa trên mái nhà. Nó cũng lang thang trong cái căn hầm nhốt ngột ngạt đủ thể loại cảm xúc của mình với sự lãnh cảm và bất cần lộ liễu. Nó nghĩ đến một cái gã nào đó với số tuổi kha khá đủ để gây bất ngờ cho người chơi, nó nghĩ vậy, đồng thời nó nghĩ thêm tuổi tác chẳng có cái quái gì quan trọng với nó. Dù gì thì ai cũng bảo nó già hơn bình thường vài đến chục tuổi. Và tất cả mọi ý nghĩ trên đời thật khốn nạn khi đều dồn về gã.
Cả cái việc điên khùng là nó sẽ đi tìm và gõ cửa ngôi nhà đóng ỉm của gã, quẳng ra ngoài tất cả thịt gà đông lạnh nhai từ ngày này qua tháng nọ, nó sẽ nấu bò sốt vang rồi thì thầm vào tai với giọng dịu dàng pha giễu cợt “ăn cho lọc bớt máu lạnh trong người anh đi…” …Rồi gã cười, sau đôi kính cận là cặp mắt bé thâm trầm. Im lặng là đức tính của gã. Và sau là của nó.
Cảm giác ở bên một người bình yên như đọc một cuốn sách làm người ta thèm muốn trong một chiều mưa như thế này. Chẳng có gì trong tầm tay ngoài ý nghĩ.
Nhưng ý nghĩ vẫn chẳng thể mang nó trở lại với mùa hè năm đó. Chắc gã mới vừa trở mình dậy, choàng mình trong chiếc áo lạnh dày cộm, hai tay xoa vào nhau trong cái lạnh buốt từ nhà ra parking.
Có lần nó hỏi gã : “Nơi nào lạnh nhất?”
Gã trả lời như một thằng khùng: “Từ nhà ra parking!”
Nó bảo chả biết sao mà em toàn yêu phải những người khùng và “bình thường” là từ quá xa xỉ trong từ điển.
Gã cười : “Thì tại vì…em cũng ít có bình thường quá mà…!”
Thanh Tâm