1. Những buổi trưa dài…
Tháng Năm.
Phía trước và phía sau chỉ còn lại bầu trời. Những cơn mưa bất chợt giờ đã đi xa. Trưa hè, ta ngồi cạnh nhau như hàng vạn người thường. Một nét lặng câm trải dài trước mái hiên, vừa vắt ngang qua thành phố.
Những buổi trưa. Ta ngồi hóng chút mây bay mùa hạ. Vẩn vơ. Từ café bệt Hàn Thuyên đến balcony lầu 7. Từ bóng cây Dẻ già bên Thảo Cầm Viên đến giảng đường D5. Người Sài Gòn sống thật chậm, nhắm mắt cho từng phút giây rề rà trôi qua đôi bàn tay trong một buổi trưa hè gầy guộc.
Hãy còn đây đó một chút buồn. Người Sài Gòn thu mình trong cái không gian cổ kính hay cũ kĩ những năm đầu thập niên 90, nghe Tình ca những ngày Hà Trần còn chưa thôi hát Quốc Bảo. Thêm một chút ngâm nga từ Quelqu’un m’a dit và Carla Bruni, hay Tango To Evora cùng những điệu đàn của nhớ. Loreena McKennitt và giọng soprano của cô vẫn luôn ngây ngất và cô đơn, nhất là trong một ngày không mưa…
Những buổi trưa dài, ta lặng lẽ tìm riêng một cơn gió…
2. Về phía chân trời.
Có chăng nhiều điều để nói với tháng Năm? Ta đã dần thôi giữ chặt đôi tay mùa hè. Còn những chuyện tình, như hòn đá lăn dần trôi ra ngoài biển khơi, vẫn mãi nhuốm màu định mệnh.
Sài Gòn hiền xinh như cô gái nhỏ. Tôi nhớ những lần chuyền giấy hỏi bài, những buổi học hè ở tầng 2 nhà thiếu nhi. Tất nhiên, đi cùng điều đó là những lá thư tình còn mướt mồ hôi và đôi tay run cầm cập vì sợ. Là khoảnh khắc. Là dư âm. Chỉ một trong số đó thôi cũng đủ để những xao động vội lướt qua từng kẽ tay ẩm ướt, lướt qua từng nhịp thở vội vàng mà hư không. Em và tôi.
Sài Gòn nay đã khác. Xen giữa những đôi tay là khoảng cách như rộng đến mênh mông. Em và tôi, cả hai đều có một ai đó để nhắn tin hằng ngày. Chỉ là, tôi không nhớ người đó nhiều bằng em, còn em thì chẳng nhớ tôi nhiều như người đó…
Headphone trên tai, tôi lặng lẽ đạp xe qua từng con đường cũ. Về phía chân trời. Nguyễn Trãi. Võ Thị Sáu. Nguyễn Thị Minh Khai. Ai đó ngồi sau xe và nhắc vội tên đường…
Là suy nghĩ hay cảm xúc, tôi cũng không thật rõ. Chỉ là trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi, rằng phải chi đừng có ngày mai, để tôi biết rằng tình yêu em hôm nay đã trở thành cực hạn.
Còn em thì vẫn thế, mãi hồn nhiên.
3. “Còn bao nhiêu ngày, để yêu…”
Thì đã thế, yêu một người và đến với một người, sẽ luôn là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Vì giữ lại một chút thương yêu này, vẫn còn xa xôi và mong manh lắm. Tình yêu đi trên con đường thời gian, sẽ đến lúc lìa xa dẫu con người có níu tay nắm giữ. Thế giới của em vẫn cứ chênh vênh. Cũng có đôi lần em nghiêng đầu hỏi: “Ta còn bao nhiêu ngày, để yêu…”
Nhân loại thì hữu hạn, tình cảm thì vô hạn. Nỗi sợ cũng vô hình và vô cùng ám ảnh. Chất chứa trong chúng ta là cả một trời yêu, cả một tâm hồn luôn sẵn sàng theo đuổi những xúc cảm vô chừng, bất chợt hay mù quáng. Sẽ cần đến bao nhiêu không-thời gian, để ta có thể làm được tất cả những gì cần làm, nói tất cả những gì cần nói, và yêu, như chưa từng yêu…
Cũng như việc theo đuổi một ai đó, thành công hay không, chỉ có thể quyết định bởi một câu hỏi. Và có những câu hỏi, sẽ chẳng bao giờ có thể nói ra hết, trong suốt cuộc đời này.
Những điều tiếp theo, sẽ chỉ còn là nỗi nhớ…
Nhưng em biết không, loài người sẽ vẫn còn yêu, như là yêu lần cuối. Điều tuyệt vời là khi ta biết mình yêu một ai đó, hoặc khi biết ai đó đang yêu mình. Và khi hai điều trên diễn ra cùng một lúc, nó sẽ trở nối dài thêm những chuyện tình trên thế giới.
Như cái cách mà mùa hè sẽ đến, rồi lại đi, nối dài thêm chuỗi ngày bất tận của con người. Thử một lần nhìn vào yêu thương trong lòng mình, và đếm từng nhịp thở. Một ngày, hai ngày, còn bao nhiêu là ngày, để yêu…
Vì những ngày yêu, sẽ luôn là những ngày dài hơn hai-mươi-bốn tiếng…
4. Ngón tay màu gió.
Tháng Năm. Mùa hè thì vẫn cứ trong veo.
Đã trở thành một thói quen, tôi ngồi bên khung cửa sổ, nhận ra mình trong chiếc bóng lặng im giữa biển nắng mênh mông. Ừ thì, dẫu có là cái nắng của tự nhiên, hay cũng như cơn hạn khô khốc, âm ỉ trong tâm hồn loài người, sẽ một ngày nào đó được quạt mát, được lặng nghe những cơn gió thì thầm. Cũng như ta, cũng cần đôi chút suy tư, trầm lắng để lặng nghe chút hư vô, chút hoài niệm xoa dịu tâm hồn mình. Tìm cho mình một chút ngây ngơ. Dẫu có là mong manh, là huyễn hoặc.
Như những ngón tay màu gió, đưa chuyện tình đã mất bay lên. Những ngón tay màu gió, nhẹ nhàng xoay tròn theo cơn lốc tuổi hai mươi đầy nắng, đầy những vụng về, bốc đồng hay ngây dại.
Này em, hãy tìm cho mình một cơn gió, để khi oi nồng chẳng còn mang giận dữ suy tư…
“Bình yên nhé, những yêu thương cũ…”
Dương Hồng Phúc