Xuân này con lại không về

Published by sieuquantri on

0 0
Read Time:5 Minute, 22 Second

Con biết xuân này con lại không về, nhất định ba mẹ sẽ buồn nhiều nhưng rồi con sẽ về, sẽ về với tổ ấm của mình.

Đã năm năm rồi, một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không hẳn là ngắn kể từ khi xa gia đình, xa tổ ấm bé nhỏ để đi tìm tương lai và ước mơ của mình nơi xứ người. Năm mùa xuân đến rồi đi mang theo bao nỗi nhớ thương và hoài mong. Lại thêm một mùa xuân con vắng nhà, bữa cơm sum họp cuối năm của gia đình lại vắng mặt con. Chắc là ba mẹ buồn lắm?

Vào ngày này năm xưa gia đình mình lúc nào cũng đông đủ bên mâm cơm cuối năm để kể cho nhau nghe những gì làm được sau một năm cố gắng và không ngoại trừ những thất bại. Nhưng lúc nào bên cạnh những lời tán thưởng của ông bà ngoại và cha mẹ là những lời an ủi động viên. Ấm áp và hạnh phúc vô vàn.


Ngày ấy con làm sao hiểu được ẩn giấu đằng sau những nụ cười đó là nỗi buồn sâu kín của cha và ánh mắt buồn man mác của mẹ cho đến khi trưởng thành. Khi bắt đầu va chạm cuộc sống để nếm trải những lo toan của cuộc sống mưu sinh thì con mới nhận ra rằng những vết chân chim đã hằn lên quá nhiều trên hai gương mặt khắc khổ đó của cha mẹ.

Năm nào cũng thế món quà không bao giờ thiếu là một nhành mai vàng ông ngoại gửi, thành quả cả một năm chăm sóc. Một gói chuối ngào gừng bà ngoại gửi sau bao ngày vất vả phơi ép rồi mang đem ngào lên. Nhìn thì thấy thật bình thường nhưng đó là món quà mà ai trong nhà cũng trông đợi rất nhiều.

 

Tết của gia đình tôi ngày xưa chỉ đơn giản là thế, không mâm cao cỗ đầy như những nhà sang giàu khác, không áo mới nhưng ai cũng thấy ấm áp sau manh áo dù cũ kĩ và mong manh. Vì đơn giản là tình thương yêu của ông bà va cha mẹ quá lớn, nó đã khỏa lấp đi hết tất cả sự thiếu thốn khi ấy.

Làm sao, làm sao có thể quên dược món ăn khoái khẩu của cả gia đình, vị ngọt và thơm của chuối hòa quyện cùng vị cay cay của gừng. Tất cả đã tạo nên một hương vị thật khó quên mà có đi đến đâu cũng phải nhớ. Đơn sơ là thế, nghèo nàn là thế nhưng không bao giờ có thể xóa nhòa trong tâm trí của tôi cho đến bây giờ.

Ngày hôm nay, khi tất cả đã được đổi mới, nhà tôi đã khá giả hơn xưa nhiều. Có thể mua mâm cỗ thật nhiều như mọi gia đình khác nhưng ba mẹ cũng không thể nào trọn vẹn được niềm vui vì giờ đây bên mâm cơm cuối năm luôn luôn vắng mặt tôi. Con bé mà ngày xưa ham ăn nhất nhà, lúc nào cũng bắt mọi người phải nhường mình và cái miệng thì huyên thuyên lắm chuyện làm cho mọi người không thể nào mà không phì cười.

Sáng nay khi nhận được phone của mẹ, bất giác mẹ hỏi tôi rằng: “Con còn thèm món chuối ngào gừng của ngoại không?”, chợt nước mắt tôi chực trào. Hai năm rồi kể từ khi ngoại ra đi tôi không còn cơ hội để ăn lại món ấy nữa. Món ăn mà mọi người trong nhà đã đạt cho nó cái tên thật trìu mến “mứt bà bà” như một lời nhắc nhở là mỗi khi ăn nó sẽ nhớ đến ngoại thật nhiều.

Nuốt tất cả vào lòng để đáp lại lời mẹ hỏi: “con nhớ mà mẹ”. Tiếng mẹ ở đầu dây bên kia cũng nghèn nghẹn: “phải chi còn ngoại thì…”, tôi biết đằng sau tiếng thở dài kia là những giọt nước mắt nhớ thương của mẹ. Tôi nhanh chóng phá tan bầu không khi nặng nề đó bằng hàng loạt chuyện tết của người Việt mình nơi xứ người ra sao, cũng mai, đào, bánh mứt chẳng thiếu thứ gì. Mấy bữa nay ra chợ không khí cũng náo nhiệt chẳng khác gì Việt Nam. Tôi cũng cho phép mình điệu đà mấy ngày Tết bằng chiếc áo dài mẹ gửi nhưng trong lòng cũng không thể nào vui trọn vẹn vì cảm giác thiếu thiếu một cái gì đó.

A! Tôi hiểu rồi. Thiếu vòng tay ấm áp của cha mẹ và nụ cười móm mém hiền hòa của ngoại. Tôi đã ra đi để lại bao nỗi nhớ thương nơi quê nhà, bao sự mong đợi của những người thương yêu nơi quê nhà. Lúc này đây muốn ào về thật mau để được sà vào lòng mẹ, sà vào lòng bà cho thỏa nỗi nhớ mong. Nhưng cuộc sống mưu sinh như vòng xoáy vô tình cư cuốn ta đi, đi mãi. Mong một ngày về sao khó khăn quá nhưng nhất định, nhất định một ngày gần nhất con sẽ về.

Có đi xa nhà mới biết không nơi nào bình yên bằng chính con đường về ngôi nhà tuổi thơ của mình, câu nói mà ngoại vẫn thường hay nói như một lời nhắc nhở cháu con mà tôi đã thuộc nằm lòng. Giờ đây, ở một nơi xa xôi nào đó chắc ngoại vẫn còn dõi theo đàn con cháu. Ngoại ơi! Gửi đến ngoại ngàn lời nhớ thương và xin lỗi. Con đã không về kịp nhìn mặt ngoại lần cuối để tiễn ngoại ra đi, đi thật xa. Nhưng con hiểu, ngoại sẽ không nỡ giận đứa cháu tha hương này phải không ngoại?

Gửi đến cha mẹ ngàn lời cám ơn, cám ơn cha mẹ đã dạy cho con biết yêu thương, đã cho con một tuổi thơ hạnh phúc. Con biết xuân này con lại không về, nhất định ba mẹ sẽ buồn nhiều nhưng rồi con sẽ về, sẽ về với tổ ấm của mình.

Dù có xa nửa vòng trái đất nhưng con vẫn mong những lời nhắn gửi yêu thương này sẽ đến với tất cả những người mà con thương yêu.

Nguyễn Thị Quỳnh Như – Theo VnExpress

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *