4. Chivas, 10:01PM, April 4 20xx
– Tôi đưa em về nhé? Trễ rồi.
– Em muốn ngồi đây một chút nữa… – em nói mà không nhìn tôi.
Em giống Margarita một cách lạ lùng, lúc nàng vừa tắm xong và chưa tô vẽ hàng đống mỹ phẩm lên mặt. Nếu em không giống Margarita đến vậy, tôi đã chẳng ở lại làm gì. Tôi không thích những kẻ không biết tự chủ và không biết mình đang làm gì. Chắc cô bé này cũng dùng một ít rượu bia gì đây. Con gái mà dùng chất kích thích thì rõ ràng là chẳng hay ho chút nào.
Mắt tôi chạm phải túi nilon đựng một hộp bánh Tous les jours nhỏ, túi của em. Nó nằm lăn lóc từ lúc tôi kéo tay em làm rơi xuống. Tôi vươn tay ra nhặt, và thay vì đưa trả lại cho em, lúc này đang ngồi bất động, tôi mở ra kiểm tra xem bánh có còn nguyên vẹn, hay ít ra là có còn ăn được không.
Đó là một chiếc hộp nhỏ, loại các tiệm bánh dùng để đựng patisseries. Ngày trước tôi và Margarita vẫn hay ăn cùng nhau. Nàng thích tiramisu. Lần nào tôi mua bánh, hai chúng tôi cũng giành nhau quả raspberry đỏ tươi xếp trên chiếc bánh để trang trí. Bình thường thì sau một chuyện hờn dỗi nho nhỏ, cuối cùng tôi là người cầm thứ quả đỏ tươi đó đặt lên môi nàng, sau đó vui vẻ nhìn nàng ăn. Tôi nói rồi mà, khi Margarita ở cạnh tôi, chúng tôi là một đôi yêu nhau bình thường nhất thế giới.
Trong chiếc hộp của em, có hai pieces bánh passion fruit cheesecake hình tam giác ghép vào nhau thành một hình vuông be bé. Thật may là chúng chưa bị bẹp. Lớp gel vàng tươi phủ trên cùng lấm tấm những hạt chanh dây màu đen ngồ ngộ, giống như những dấu chân mèo, ở góc bánh đính thêm một sợi vỏ chanh xoăn tít.
Em chợt lên tiếng:
– À, đó là loại không-bao-giờ-biết-chán. Anh có muốn ăn không?
Tôi nhìn sang và thấy em đang cười. Không hiểu có phải vì dopamine không, mà tôi thấy em cười thật giống Margarita của tôi. Cả nụ cười này, và nụ cười làm tôi tê dại ban nãy, khi em nhìn nghiêng theo gió. Mỗi khi Margarita cười, thường tôi chẳng bao giờ giận nàng lâu được, và thường thì tôi sẽ cười lại theo đúng cách nàng vừa cười, như thể một kiểu thôi miên lạ lùng khiến tôi phải làm theo vậy. Lần này cũng vậy, tôi cười và tự nhiên như đang ngồi trước Margarita:
– Ở đây chỉ có hai chiếc bánh, nếu anh ăn mất thì mister của em sẽ ăn gì đây?
Như không hề nghe thấy, em nhìn vào hộp và đưa tay lấy một góc tam giác vàng ươm.
– Anh ăn đi.
Mặc dù không đói và không hề muốn ăn sau khi hút Crystal, tôi lấy chiếc còn lại và cắn vào lớp cheese vàng nhạt, mịn và thơm. Ngọt như môi của Margarita. Đợi cheese trong miệng tan hết, thấy em vẫn im lặng, tôi đùa:
– Anh đoán chuyện tối nay liên quan đến anh chàng đó hả? Làm sao mà lại để mặc một bé con xinh như em ở ngoài đường giờ này chứ. Mister đó lại trễ hẹn phải không?
Em ngừng một chút, không nói gì và rồi chậm rãi ăn hết mẩu cheesecake. Tôi chờ đợi câu trả lời của em thật lâu. Crystal vẫn làm tôi lâng lâng như đang bay. Tôi ngước lên nhìn bầu trời đêm không hẳn màu đen mà chính xác là xanh thẫm, một màu xanh rất yên tĩnh và sâu, rải rác những vụn đèn vàng và lấm tấm sao. Lưỡi tôi còn vương lại vị ngọt của chiếc cheesecake. Bình thường, khi thấy lưỡi mình bỗng dưng có vị ngọt, tôi vẫn thường nghĩ ở đâu đó, trong một thế giới khác, Margarita đang hôn tôi.
Gió thổi mùi hương tóc em bay sang phía tôi, mùi hương của cô bé hai mươi như một quả raspberry chín mọng. Tôi cảm thấy vui vẻ lạ lùng, vì mùi hương đó, vì mẩu cheesecake và vì Crystal đang chảy trong máu, chưa bao giờ hút thứ tinh thể đầy ma lực này tôi lại đạt đến mức cảm xúc như bây giờ.
Đến khi tôi đã quên mất mình vừa hỏi gì, thì em ngước lên khoảng trời tôi đang nhìn và trả lời, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được.
– Anh ấy đang ở trên đó.
Em chỉ một ngôi sao cạnh chòm Orion, một ngôi sao nhỏ đứng một mình. Tôi mất vài giây để hiểu ra. Cảm giác hào hứng trong tôi chùng xuống ngay lập tức, và một kiểu vui vẻ nào đó trong tôi vừa đứt phăng như sợi dây đàn đã mục. Tôi sẽ không hỏi vì sao, vì thật sự tôi sẽ sẵn sàng phang một chai whisky vào bất cứ ai hỏi tôi vì sao Margarita chết. Tôi ngồi im lặng một lát, nhìn vào đám đèn vàng nhấp nháy phía xa. Phía bên dưới, dòng sông đang trở mình. Tiếng tàu chở cát hụ còi nghe buồn vô hạn.
– Bao lâu rồi?
– Một năm hai trăm mười tám ngày. – em nói nhẹ như hơi thở đã bị bọn gió đêm cuốn bay mất.
– Anh đoán em chưa hề khóc từ khi đó hả.
Lần đầu tiên em chủ động quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Làm sao anh biết? – em ngập ngừng – anh có quen em không?
Tôi cười nhếch mép.
– À không, anh chưa bao giờ thấy em. Anh thuộc về một nơi khác, à, ý anh là trong thành phố này, nhưng chắc em chẳng biết đâu. Anh sống về đêm, chơi ma túy, anh là một thằng nghiện, là một kiểu hay được gọi là cặn bã của xã hội ấy. Em sợ không?
Em im lặng một lúc, và lắc đầu.
– Em chẳng thấy còn gì đáng sợ nữa.
Em vừa thốt ra chính xác những gì tôi giấu kín trong suốt hai năm qua. Tôi nhìn vào cái chấm sáng mờ bên cạnh chòm Orion rất lâu, rồi thú nhận.
– Anh biết, anh cũng vậy, chẳng còn gì đáng sợ hơn như vậy nữa.
Em im lặng. Tôi không chắc em có thể hiểu tôi đang nói gì. Mọi thứ yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe được tiếng tim mình đập. Dopamine vẫn còn, có thể đến sáng hôm sau, và tim tôi sẽ đập nhanh và mạnh như vậy cho đến lúc tôi dùng một thứ thuốc kìm nó lại.
– Chị ấy tên gì? – đột nhiên em hỏi, nhẹ như gió thoảng.
– Margarita. – tôi nghĩ, em thật sự có linh cảm của một loài thú, đủ nhiều để nhận ra những kẻ đã từng trải qua mất mát giống như mình.
– Một loại cocktail ngon, mà cũng là một loài hoa em thích nhất.
Tôi cười:
– Vì vậy mà em mới say phải không?
Em ngạc nhiên một chút:
– Anh nói gì? À không, – em đưa tay lên xoắn những lọn tóc và lại nhìn lên khoảng màu xanh thẫm rộng và sâu như đáy biển đêm – em không dùng chất kích thích nào hết. Chính em cũng không hiểu nữa. Em nhìn đồng hồ, và không hiểu vì sao cứ nghĩ rằng em sẽ ra khỏi nhà và gặp anh ấy, vì em nhớ anh ấy quá. Một cái gì đó làm em tin chắc là em sẽ gặp anh ấy, và ăn cheesecake cùng nhau. Và được anh ấy ôm vào lòng. Cho đến lúc em… em giật mình tỉnh dậy thì anh đến…
– Vậy mà anh cứ tưởng chỉ có ma túy mới làm người ta hạnh phúc đến say như vậy thôi đấy. Mà anh nghĩ, hình như lúc nào cũng tỉnh táo quá thì không hay lắm đâu nhỉ…
Không quay sang bên, nhưng tôi biết cô bé đang cười. Có thể là cười thật buồn, nhưng em cũng đã cười, vậy là tốt hơn rồi.
– Em có muốn anh đưa về không, gần nửa đêm rồi.
– Không, em muốn ngồi đây vậy thôi. Hình như khi dùng ma túy anh sẽ không ngủ được phải không?
Tôi bật cười:
– Em biết nhiều đấy.
Cô bé cúi gằm mặt xuống.
– À, thật ra… em cũng nghĩ tới chuyện dùng nó, khi em thật sự tuyệt vọng nhưng vẫn cứ bình thản không sao khác được ấy. Em Google, và em thấy chắc mình không đủ tự chủ để kiểm soát nó, cho nên em nghĩ tốt nhất là cứ giữ bình thản và để mọi thứ nguyên vẹn như cũ.
– Em dũng cảm hơn anh nhiều rồi đấy. Anh dùng ma túy, nhưng nói chung là kiểm soát được, vì anh từng học một chút về y trước khi bỏ tất cả và biến mình thành…
– … một kẻ dùng ma túy tỉnh táo và khôn ngoan? – em tiếp lời và mỉm cười.
– Em ranh thật. Có muốn nghe anh kể chuyện không?
Em gật đầu và nhìn tôi chờ đợi, hệt như Margarita mỗi lần năn nỉ tôi kể chuyện cho nàng nghe.
– Em đã nghe chuyện thất tịch bao giờ chưa?
Em lắc đầu.
– Anh đọc “Bóng trăng” của Banana Yoshimoto. Đừng có nhìn anh kiểu đó, một thằng nghiện như tôi thì không được phép biết nhiều à? – tôi dừng lại một chút để nhìn em lúc này đang cười và lắc đầu nguầy nguậy. – Anh nhồi cho mình hàng đống thứ từ lúc mất Margarita… Em biết không, thất tịch, người ta tin là khoảng một trăm năm một lần, trên một dòng sông lớn, khi đó ý nghĩ chưa tan hết của người chết và những buồn đau chưa dứt của người sống hòa vào nhau, thì người sống sẽ nhìn thấy người vừa mất đi. Bình thường, chuyện này xảy ra khi một người mà mình… à… yêu thương, thật sự yêu thương rất nhiều, ra đi khi mình chưa kịp nói với họ một điều gì đó, hoặc còn chuyện gì đó chưa kịp làm cùng nhau, cho nên những ý nghĩ cứ lửng lơ nhưng không tan biến đi được, giống như bong bóng xà phòng mãi mà không vỡ bụp ra ấy. – Tôi ngừng một lúc rồi chậm rãi nói tiếp – Khi được gặp nhau ở dòng sông lớn, hai người sẽ không nói chuyện được với nhau, không được chạm vào nhau vì mỗi người đứng ở một phía bờ sông, và chỉ có thể nhìn thấy nhau thôi. Anh không biết em thấy thế nào, nhưng với anh, anh chỉ khao khát có vậy… Ừ, thật đấy. À, em biết không, người ta nói thất tịch là khi mọi sự ngẫu nhiên đến cùng một lúc, sự ngẫu nhiên của những giấc mơ, niềm mong đợi, và của những yêu thương chưa dứt. Nhưng chẳng ai biết nó sẽ xảy ra vào lúc nào, và không phải ai cũng thấy đâu nhé.
Chúng tôi im lặng theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình. Em còn đang ngẩn ngơ như vừa nghe xong một câu chuyện thần thoại chưa tồn tại bao giờ, như thể một câu chuyện kể rằng nàng Pandora vừa gom nhặt hết tất cả mọi xấu xa trên đời này và nhốt chúng trở lại vào chiếc hộp gỗ cũ. Cuối cùng, em hỏi tôi:
– Anh đã tìm mọi cách để nhìn thấy chị Margarita?
– Ừ. Anh dùng Crystal và whisky.
– Vậy là anh làm không đúng truyền thuyết rồi, còn có hại cho sức khỏe nữa chứ. Còn em, có lẽ em chưa bao giờ cố gắng, nên chưa bao giờ thấy được anh ấy… Đôi khi thật cố gắng, em cũng chỉ biết để lại một mẩu passion fruit cheesecake của Tous les jours ở nơi nào đó cả hai từng hay đến cùng nhau, để nếu có khi nào ghé lại, anh ấy biết rằng, passion của em mãi vẫn nguyên vẹn, mỗi ngày. Hoang đường và trẻ con quá hả anh?
Tôi cười. Tôi không chắc lần này là nhờ dopamine.
– Không, anh chưa thấy cái gì dễ thương vậy. Nhưng mà, nếu tối nay cậu ta có ghé qua đây thì sao, anh ăn mất rồi còn gì…
– Anh ấy chắc chắn sẽ biết mà. – em ngước lên nhìn ngôi sao nhỏ và cười thật hạnh phúc. Mắt em trong veo.
– Em biết gì không, tối nay anh cũng vừa thấy Margarita của anh rồi. Anh thấy khi nhìn em cười. Ủa, thật đấy, đừng nhìn anh như vậy, đừng có tròn mắt ra đó nữa. Mình về thôi nhé?
5. Chivas, 00:29AM, April 5 20xx
Điện thoại tôi rung lên báo có tin nhắn. Là Crypto. “Tối nay Chivas 7up. Ice[1] nếu mày thích. Có AK, Molotov, Shark, Sư phụ, Killer, CZ, tao. 1h chỗ cũ.”
Tôi nghĩ một chút rồi reply: “Không, cám ơn, tao say rồi.” Và nhắn thêm một tin nữa: “Tao thấy Margarita”.
00:36AM. Là tin nhắn của Crypto. “Ừ, tối nay mày nên dẹp cái thứ Ice đó đi và ngủ thật ngon vào.”
Một thằng bạn không bao giờ cũ.
Tôi còn một đoạn cuối của câu chuyện thất tịch chưa kịp kể cho em nghe. Chuyện kể rằng “khi một đoàn lái buôn trên sa mạc vừa đi khuất, là sẽ có một đoàn khác bắt đầu. Sẽ có những người còn gặp lại. Và những người không gặp lại bao giờ. Những người sẽ ra đi không báo trước, những người chỉ là phút thoáng qua. Tôi có cảm giác như họ sẽ ngay lập tức trở nên trong suốt trong lúc tôi vẫn chưa kịp nói hết lời chào. Dõi theo dòng sông đang chảy, nhưng tôi vẫn phải sống.” Tôi tin em hiểu. Và tôi mong em thấy những passion em hằng mong đợi ngay trong những giấc mơ đẹp nhất của em, để khi thức dậy, em sống tỉnh táo trong một cuộc sống thật đầy, có raspberry, tiramisu, passion fruit cheesecakes và những bình yên nhẹ như gió.
Đứng ở sân chơi của đám gió đi hoang một lần cuối trước khi về nhà, tôi nhìn thấy những con tàu ì ạch hụ còi trên sông. Margarita có lần gối cằm lên cánh tay phải của tôi đặt trên thành cầu, nhìn những con tàu đó, và nói rằng, những con tàu vẽ thành những cây thông trên mặt nước. Tôi nghĩ đến lúc đó và mỉm cười hạnh phúc. Lần này thì chắc chắn không phải vì Crystal, vì thứ tinh thể trắng đó chẳng bao giờ có tác dụng phụ là làm người ta phải rơi nước mắt khi đang cười như thế này. Đằng xa, những ánh đèn chớp tắt như vụn vàng rải trong đêm, bị mắt tôi làm nhòe bớt một chút. Thành phố này chẳng bao giờ ngủ, nhưng có lẽ nó chưa bao giờ tỉnh, vì phía những ánh đèn đó, tôi thấy những người chưa bao giờ ngừng đi tìm những cơn say.
[K.][29.3.2011]
Kỉ niệm một trong những ngày-thứ-hai-mươi-chín với một cơn say dài.