0 0
Read Time:3 Minute, 5 Second

 Lần đầu tiên tôi thấy lạnh ở nơi đất Sài Gòn nóng bức đầy xô bồ này. Một cái lạnh đúng nghĩa của nó chứ ko là cái lạnh được tạo ra từ những chiếc máy. Tôi nhớ về quê tôi, thành phố núi mờ sương giờ này đang lạnh lắm. Và tôi chợt nhớ về Hà Nội, nơi mùa này cái rét buốt tràn đầy mỗi buổi sớm tối, nơi tuy ồn ã nhưng không xô bồ, nơi tôi thường gọi “Một nửa Tình yêu tôi”.

alt

Tôi đến với “Một nửa Tình yêu tôi” vào một ngày trưa tháng 7 với cái nóng như thiêu đốt mà với một đứa nhóc 7 tuổi lớn lên ở miền núi như tôi thì cái nóng ấy thật lạ lẫm. Nó không làm cho tôi muốn ngồi trong nhà bác mà chơi đùa dưới chiếc máy lạnh, nó chỉ khiến tôi luôn miệng đòi đi khắp các nẻo đường để tìm ra mặt trời. Ông mặt trời đã làm cho phố phường Hà Nội toả sáng ấm áp khi tôi đặt chân đến. Và tôi lại càng khát khao được tận hưởng cái rét cắt thịt của Hà Nội khi vào tháng “ông già Màu đỏ” như lời bà tôi thường kể. Có lẽ cũng từđó mà tôi mang một niềm tương tư với nơi đây.

alt

Trôi qua 10 năm… Và tôi dường nhưđã lãng quên đi Hà Nội cùng cái mong ước sống trong mùa đông lạnh ấm ấy. Chỉ còn trong tôi cảm giác thích thú khi đến với thành phố mang tên Người, nơi đầy xa hoa tráng lệ nhưng cũng đầy ngóc ngách đa đoan, nơi tôi luôn phải gồng sức chạy để bắt kịp mọi thứ rồi khi quỵ ngã tôi chỉ nhớ tôi phải đứng lên và chạy nhanh hơn nữa. Rồi tôi bỏ quên tất cả, bỏ quên nhiều thứ, bỏ quên cả “Một nửa Tình yêu tôi”.

alt

Thế nhưng một chút không khí lạnh ùa qua trong bốn bức tường bệnh viện lại khiến tôi dâng lên một nỗi nhớ da diết, nhớ khôn nguôi, nhớ, nhớ và nhớ. Tôi nhớ lại những con người Hà Nội với ánh mắt hiền hậu, thân tình, nồng nhiệt ngày tôi đến nơi đây. Tôi nhớ những nẻo đường phố hẻm lớn, nhỏđầy những hàng quán với đủ thức bánh trái lạ. Tôi nhớ về Hà Nội oi bức vào những ngày hèđổ nắng xuống vai cô hàng bánh đúc dạo, chú bán xôi cốm nếp ở cách nhà bác tôi độ trăm mét. Tôi nhớ về những nơi tôi đãđi qua và tôi nhớởđó có em vẫn đang chờ tôi tới để Hà Nội được trọn vẹn là “Một Tình yêu tôi”. Ngày em cất bước đi, tôi gửi tình yêu tôi về Hà Nội nhưng tôi chỉ gửi một nửa, một nửa còn lại hãy để tôi giữ lại, để tôi ích kỉ một lần bắt em phải chờ tôi ở nơi ấy. Vì chỉ khi như thế, tôi sẽ luôn vững bước tiến tới dù bao khó khăn vì tôi biết còn lại em chờ tôi dưới trời Hà Nội.

“Còn lại nơi ấy mắt biếc

Còn lại nơi ấy luyến tiếc

Còn lại nơi ấy bao ước mơ tan vào nhau

Còn lại nơi ấy dấu vết

Còn lại nơi ấy giá rét

Còn lại nơi ấy, nơi phố quen ta gặp nhau”

alt

Cuộc đời chẳng làm tôi đoán trước được điều gì. Chỉ là tôi muốn treo tất và ước với ông già Noel lần đầu tiên và cuối cùng : Hãy để Hà Nội trọn vẹn là “Một Tình yêu tôi” dù bao lâu đi chăng nữa.

Lam Giang

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *