Mình có thể nghe được. Thật mà! Nghe. Tiếng cuộc sống đang chuyển mình đều đặn. Dễ thương vô cùng. Trong ý nghĩ bé xiu này, 18 tuổi nghĩa rằng đã lớn. Mỗi ngày đi qua những góc đường quen, những phố, những nhà, những hàng, những quán – tất cả như thể thuộc làu trong lòng tay nhỏ. Mình nghe được tiếng lá rù rì, tiếng vỉa hè ấp úng, tiếng của đôi chim thầm vụng, tiếng của con đường phía cuối ngày, tiếng của mùa nắng vàng óng ánh và tiếng của những ngày như hôm nay – ngày mùa thu trầm hiền.
Khi đứng ở một góc khác của bầu trời, trong mắt mình, Sài Gòn là một bình yên nhỏ. Thứ bình yên không đo đếm được, cứ lẳng lặng trôi theo tiếng thở mình. Như hương ấy… Thoang thoảng trong lòng mà vương vất mãi… Không thôi…
Sài Gòn là những ước mơ cho người tha phương tứ xứ chạy đua cùng mưa nắng để mưu sinh. Từ dãy nhà lúp xúp mái tôn hoen rỉ, những em bé con ngoan ngoãn lớn lên, góp sức mình xây cho thành phố những toà cao ốc mới…
Sài Gòn là những vỗ về cho kiều bào và người ngoại quốc. Đi giữa phố xá Sài thành, sẽ thấy mình như lạc giữa kiến trúc phương Tây mới lạ, và vô tình chạy mải miết sang con đường của những tà áo trắng bay bay – phương Đông nhuần nhị. Sài Gòn nhiều màu sắc…
Sài Gòn là những ngày bình thường đạp xe ra phố. Chầm chậm nghe tiếng lá rớt trên vỉa hè. Vàng khô…
Đêm nay, Sài Gòn hiền. Nghe “Sad Lisa” gõ vào lòng. Mê đắm…
Vẫn nhớ cảm giác thích thú khi cùng bạn nhặt lá trước cổng Dinh Độc Lập. Những chiếc lá to, khô khốc. Đủ để mình che lấy khuôn mặt đang cười toe. Vẫn nhớ bàn tay mình chậm rãi chạm vào bức tường của nhà thờ Đức Bà. Khe khẽ hát “Bài thánh ca đó còn nhớ không…”. Vẫn nhớ lúc cùng ai đó đi trên đường Lê Lợi, thích thú nhìn cuộc sống mới ùa về. Đèn hoa lung linh ngập cả tầm mắt. Nhận ra Sài Gòn chở trên mình nhiều quá. Kể cả những thênh thang như hôm nay, một ngày thu dìu dịu.
THÙY DUNG