Đông Sài Gòn
0 0
Read Time:3 Minute, 28 Second

(FTUNEWS) – Người ta thường bảo Sài Gòn chỉ có hai mùa: mùa mưa và mùa khô. Vậy mà em cứ mải miết tìm cho bằng được chút vị Đông Sài Gòn. Vì anh bảo, Đông Sài Gòn đẹp lắm…

“Sài Gòn vào Đông rồi đấy, em không thấy à?”

“Vớ vẩn, Sài Gòn làm gì có mùa Đông.”

“Đợi đấy, anh tìm cho em!”

Em vẫn thường vờ bĩu môi theo cách dễ thương nhất mỗi khi nghe anh nói chắc nịch như vậy. Anh kể nhiều lắm, rằng anh ghiền Đông, và anh nhớ da diết cái nét Đông Sài Gòn – ngọt, thơm, và nhẹ – như anh từng có.

Thi thoảng, em sẽ tưởng tượng anh cũng cảm được vị Đông ở miền Trung quê em. Đó là những đợt rét cắt da cắt thịt, khoác mấy lớp áo cũng vẫn muốn hít hà hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Sẽ có cả những ngày mưa dầm dề thâu đêm suốt sáng, em cuộn tròn trong chăn đợi anh gọi dậy, rồi lại vòi vĩnh một tách cappuccino nóng tự tay anh pha. Vị ngọt thơm ấy, có giống Đông Sài Gòn của anh không nhỉ?

Anh chưa bao giờ nói với em về “Đông Sài Gòn của anh”. Em cũng lười hỏi về nó. Hẳn là khi người ta muốn nói thì tự khắc câu chữ sẽ chảy ra, anh nhỉ? Lắm lúc em nghĩ, có phải em đang chỉ nắm được một ngón tay anh. Một ngón tay, giữa mười ngón mông lung không tìm được điểm đến. Có bao giờ nắm một ngón sẽ giữ được một người?

Hôm nay em đến khi anh vẫn còn say ngủ. Khẽ đẩy cửa căn phòng tối om mà ấm cúng, em nhẹ nhàng nép dọn bàn làm việc của anh. Vẫn lộn xộn mớ giấy tờ thiết kế còn dang dở, ly café chưa uống cạn đã lạnh tanh. Mải mê nhìn ngắm những bản thiết kế, em vô tình lướt qua một dòng chữ. Là nét mực của anh…

“Đợi em, cô bé của anh.”

Đấy là mặt sau của một bức hình đã ố vàng màu bụi. Một cô gái tóc ngắn với nụ cười rạng rỡ. Một anh chàng mái ngố khẽ nâng tay gãi đầu. Ánh mắt họ trao nhau không trọn vẹn nhưng nhức nhối. Em vội lật lại mặt sau tấm hình, dòng chữ ấy được tỉ mẩn viết bằng một thứ mực còn mới nguyên. Thì ra Sài Gòn giấu anh kĩ đến vậy. Cuối cùng em cũng được thấy “Đông Sài Gòn của anh”. Còn anh thì vẫn đang tìm kiếm.

Một ngón tay thì không thể nào nắm chặt, như thể xác sẽ tách biệt với tâm hồn. Có lẽ lâu nay em huyễn hoặc mình nhiều quá. Tự cho rằng mỗi giây phút lơ đãng là một lần anh mỏi mệt với bản thiết kế còn ngâm ý tưởng. Tự cho rằng cái nắm tay hững hờ là bởi sợ em đau. Tự cho rằng bước chân vội những lần dạo phố là sự dày công sắp xếp thời gian ở cạnh em. Em ngoảnh lại nhìn anh, khuôn mặt say ngủ ấy chứa hết tất cả những mỏi mệt buồn đau của một chuyện tình dang dở. Bỗng dưng thương anh đến lạ. Cho em trộm ôm anh một lần này nữa thôi.

“Đừng rời xa anh!”

“Em sẽ ở cạnh anh lâu thiệt lâu nhé. Rồi bao giờ anh không cần em nữa, em nhất định sẽ rời đi.”

Em sẽ giữ đúng lời hứa của mình. Người ta bảo, muốn chăm sóc một người, ngoài tình yêu còn cần có danh phận. Chúng ta cứ ở cạnh yêu thương nhau như bây giờ. Anh cứ tìm Đông của anh, tìm thấy rồi thì nhớ nắm trọn. Nhưng giờ này phút này, anh hãy ôm em thật chặt anh nhé! Vì có anh, Đông Sài Gòn của em cũng ngọt – thơm – và nhẹ hơn rất nhiều.

Cảm ơn anh. Em sẽ đợi.

Vịt MM

Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %
Categories: Blog