18 tuổi: Lần đầu tiên Vu Lan không có mẹ, con một mình lên chùa lang thang. Cảm giác vẫn là bông hồng cài áo nhưng sao thấy vắng vẻ và cô đơn lắm mẹ ạ. Con cũng chỉ mong mẹ có sức khỏe mà thôi và chỉ mong ở cạnh mẹ mà thôi.
19 tuổi: Đi chùa với bạn Huyền Trang, người bạn từng rất thân, ngồi trong chánh điện nghe kể câu chuyện về Đức Thánh Tôn và người mẹ. Hiểu hơn vì sao xương đàn bà thường đen và nhẹ hơn xương đàn ông vì đàn bà phải mang thai và sinh con vướng máu nên chết đi phải màu đen… Tôi từng khóc nức nở giữa chùa, đó là những cảm xúc dâng trào, những điều không biết phải nói như thế nào với mẹ. Tôi đã sợ, sợ lắm trên áo không còn là bông hồng nữa…
20 tuổi: Vu Lan là lần đi chùa trưa với bạn Thủy Tiên và về nhà xong lại bị sốt, bị ngộ độc giữa núi bài vở đầu năm. Lần đó, Vu Lan với tôi là chiếc giường bệnh cô đơn. Thấy nhớ lần bị bệnh mẹ ngồi bên cạnh chăm lo, nhớ lại những khi ở cạnh mẹ trong mâm cơm. Lại thấy tủi thân và nước mắt cứ chảy. Đặt câu hỏi: Khi nào nước mắt ngừng rơi? Có lẽ khi nhắm mắt xuôi tay…
21 tuổi: Vu Lan năm nay, không một người bạn cùng đi. Tôi vẫn có thói quen đi chùa. Ghé chùa Xá Lợi một mình. Gặp một em nhỏ đeo cho mình bông hồng đỏ trên ngực với câu nói: Chú ơi, chú đeo hoa hồng đỏ là còn mẹ, còn con chỉ đeo hồng trắng, mẹ con mất rồi. Chợt thấy khóe mắt cay cay, đỏ hoe…
Không có những người bạn Huyền Trang, không có bạn Thủy Tiên, không có vợ có chồng bạn sẽ có những người khác thay thế. Nhưng trên cuộc đời này. Bạn chỉ có một mẹ, một cha và một gia đình…
Nước mắt ơi, ngừng rơi trên mắt mẹ tôi đi mà!
HUỲNH LƯU ĐỨC TOÀN