0 0

Sài Gòn mê đắm (Thùy Dung)

N?ng khuya. Sài Gòn bình yên l?. Tr?i ?êm ?? l?ng ?? mình k?p quên m?t c?m giác ngày chi?u chen mình qua khúc ???ng k?t xe khói b?i. Quên m?t ti?ng rao “Giò ?ê… ê… ê” qu?t quay trong gió. Sài Gòn b?ng d?ng hi?n…

>> ?i?u ?ang di?n ra (Thùy Dung)

>> ?i?u còn sót l?i (Thùy Dung)


Ng? l?m!

Và m?t n?i nào ?ó. Có ng??i th?y mình nh? nh? m?t kho?ng tr?i xanh um tán bàng. Sài Gòn trong veo. Nh? nh?ng ngày bàng ?? lá. Lá. Màu s?n d?u c?a ?ám lá r?i cành c? in mãi trong trí nh? mình nh? m?t màu c? x?a và ??y s?c g?i. Sài Gòn tinh t?.

Và m?t n?i nào ?ó, mình ng?i ng?m ngh?. Nh?n ra ch?ng c?n ?ôi cánh ?? vi vút trên t?ng tr?i, c?ng không c?n ??c nguy?n mãi n?i thiên ?àng, ? ?ây thôi – ch? m?t ??t bình yên này, ng??i ta v?n có th? tìm ???c h?nh phúc.

M?m c??i. Và b??c ?i…

Sài gònmê ??m

0 0

Thời đại nào, ký ức nấy (Đỗ Trung Quân)

Khi đặt những tấm bưu thiếp đường phố Sài Gòn 50 năm trước, hỏi chàng thanh niên 22 tuổi con mình: “Hãy nói nhanh, con ghi nhận điều gì?”. Câu trả lời là chiếc xe Velo Solex và cô gái (hẳn nếu còn sống đã thành bà cụ) với chiếc áo dài khác xa áo dài hôm nay, “Xe gì lạ thế, áo dài ngộ nhỉ!”. 

Và đường phố, nhà cửa, vỉa hè và những vòm me, chẳng giống Sài Gòn bây giờ tí nào! Đấy là nhận định tiếp theo của chàng trẻ tuổi thế hệ ta thường gọi là 8X. Tất nhiên! Đã hơn nửa thế kỷ rồi còn gì, một người đang nhìn lại cảnh quan Sài Gòn bằng ký ức, nghĩa là nhìn lại sau lưng, một người đang quan sát Sài Gòn bằng cái nhìn đương đại, thời đang lớn lên của mình.

Tôi có thói quen, cái thú riêng của mình nhìn ngắm những cái gì đã cũ, đã cổ. Phố cổ, nhà cổ, quán xá của một thời đã qua luôn mang theo cảm giác bồi hồi. Tôi vẫn thích những vỉa hè đá lát của Sài Gòn. Những viên đá xanh vuông vắn đặt cạnh nhau, chừa một rãnh rất nhỏ đủ cho ngọn cỏ hay một nhành hoa dại bất ngờ mọc lên. Hay những vỉa hè ximăng mà thời gian đã phủ lên ấy những mảng rêu xanh ẩm ướt vào mùa mưa, nâu khô vào mùa nắng. Có gì đâu, đấy chính là những hè phố thuở bé mẹ đã dắt tay đi, hay là vỉa hè của những buổi trốn học lê la phố này phố khác, tìm ném những chùm me chua tít tận trên cao… Những vỉa hè Sài Gòn ấy, ký ức của một đời người. Còn nữa, đấy là những biệt thự kiểu Pháp yên tĩnh ẩn mình trên con đường vắng, sau cánh cổng im lìm dưới tàng lá đầy hoa tím của một cây khế cổ thụ tỏa bóng trước sân. Xem lại một hình ảnh cũ nghĩa là ta đang để ký ức dẫn ta đi, ký ức đôi khi trêu chọc ta rằng: “Cái anh yêu, cái anh thích nay không còn nữa đâu…”. Thế rồi ta thở dài, ta hậm hực, có khi ta… nổi cáu, nhưng thời gian có bao giờ ngơi nghỉ, ruộng lúa còn trở thành nương dâu, huống chi đời người đi qua, đời phố cũng đi qua…

Thoi dai

Xem lại một hình ảnh cũ nghĩa là ta đang để ký ức dẫn ta đi…

0 0

[Truyện ngắn] Truth puzzle [K.] – Kỳ 2

>> [Truy?n ng?n] Truth puzzle [K.] – K? 1

[x]

Tôi là m?t Mahnuer, nh?ng không ph?i lo?i Mahnuer s? h?u ?ôi m?t có th? bi?n s? th?t thành c?u v?ng. Tôi ch? là m?t Mahnuer bình th??ng ?ã s?ng hai m??i hai mùa tr?ng. Tôi làm vi?c dai d?ng nh? m?t con dã tràng. Công vi?c c?a loài chúng tôi th?t ??n ?i?u, nh?ng tôi ?ã say mê nó trong vô th?c. Trong hai m??i hai mùa tr?ng, tôi ?ã d?t ???c vô s? ‘taanfys’, ‘oeph’ và ‘eerdis’, nh?ng r?t nhi?u trong s? ?ó ch? m?i g?n nh? hoàn thành. Chúng còn thi?u m?t th? gì ?ó mà tôi không bi?t ???c. Tôi c?ng ?ã d?t ???c m?t ‘inaossp’ vào cu?i mùa tr?ng th? m??i hai. Tôi ??t tên nó là ‘kaze’. Tr??c khi thi?p ?i vì m?t m?i và ki?t l?c, tôi k?p th?y m?t margarita l? ra ph?i ??t vào gi?a ‘inaossp’ nh?ng b? b? sót. Tôi n?m ch?t nó trong tay và ng? m?t gi?c dài. ??n ??u mùa tr?ng th? m??i ba, mùa sinh s?n ??u tiên c?a tôi, tôi quy?t ??nh d?t m?t ‘eerdis’ ch?a có Mahnuer nào d?t, ‘eerdis’ có m?t margarita ? gi?a.

Tôi là Mahnuer cu?i cùng ??t ‘eerdis’ c?a mình vào lòng Kaleidoscope, tôi ?ã k?p hoàn thành ‘eerdis’ c?a mình tr??c khi m?t tr?ng b?t ??u m? ?i. Trong ánh sáng y?u ?t, tôi mong m?i và h?i h?p ??n phát ?iên. Cu?i cùng, Mahnuer m?i c?a tôi ?ã ra ??i.

Nó bình th??ng. Nó gi?ng tôi y ?úc. Nh?ng m?t nó có th? bi?n s? th?t thành c?u v?ng, và ng?c nó sáng b?ng.

L?n ??u tiên tôi không còn c?m th?y cô ??n.

Tôi g?i Mahnuer m?i c?a tôi là [x]. Tôi ch?m chút cho nó. Tôi ng?m nhìn m?t nó và trái tim sáng b?ng c?a nó d??i l?p da m?ng màu xám trong su?t. Tôi d?y nó cách tìm ki?m s? th?t và phân m?nh chúng, nh?ng bình th??ng tôi ch? nh??ng cho nó nh?ng s? th?t m?m nh? l?a, nh? nh? khói và ng?t nh? th? nh?c loài ng??i g?i là jazz. Nó thích nh?ng s? th?t tinh khôi nh? s??ng s?m, vì nh?ng s? th?t ?ó làm cho tim nó càng sáng lên và ??p th?t ??u nh?p. Th?nh tho?ng, [x] không thích ???c tôi che ch?, nó thích t? khám phá nh?ng s? th?t m?i l?. L? s? th?t nó nh?t v?, ?ôi khi th?t k? d?, nh?ng tôi r?t vui vì t?t c? ??u ??p. Nó bi?n m?t s? s? th?t thành c?u v?ng, r?i c?t vào kho c?a tôi.

Vào mùa tr?ng th? hai m??i c?a tôi, [x] b? m?t s? th?t gi?t ch?t. Ngày hôm ?ó, sau m?t chuy?n ?i dài, nó ??n tìm tôi. Nó ?ã ?n ph?i m?t s? th?t nào ?ó mà tôi không bi?t. Da nó m?i lúc m?t trong su?t, ánh sáng trong ng?c nó l?i tàn d?n, r?i trái tim ?en và qu?t l?i, trông nh? m?t s? th?t tuy?t v?ng. M?t nó c?ng b?t ??u xám ?i. Tôi làm ?? m?i cách, tôi cho nó ?n nh?ng s? th?t ng?t nh?t. Tôi cho nó nu?t c? nh?ng viên margarita. Nh?ng r?i cu?i cùng, nó m?ng nh? m?t s? hào nhoáng, c?ng t??ng t? nh? cái bong bóng xà phòng c?a loài ng??i, và b?ng d?ng tan ra thành c? ngàn m?nh.

Lúc ?ó, th?i gian c?a tôi d?ng l?i, d?ng l?i hoàn toàn nh? lúc ??i nó ra ??i t? Kaleidoscope.

L?n ??u tiên tôi th?y rõ cái v?c sâu và t?i c?a loài ng??i.

Tôi b? bê kho c?a mình, c? nh?ng t?m ‘taanfys’, ‘oeph’ và ‘eerdis’ ?ang d?t gi?a ch?ng trong m?t th?i gian dài. Tôi gom nh?ng m?nh v? c?a Mahnuer con tôi l?i, ??t vào m?t góc kho, r?i ?n m?t s? th?t buông xuôi tôi nh?t ???c c?a m?t con ng??i và ng? m?t gi?c th?t dài.

Truth puzzle

0 0

Quần short, áo thun

Nhớ ngày ấy… Nó cùng bố quần short – áo thun đi cùng làng cuối xóm, tự hào câu nói của bố: “Chị Tư Súng, nhóc nó là con trai tôi đấy chị ạ!”.  Rồi ngày khi nó học lớp năm, những buổi trời nắng chang chang, nó lại cùng Read more…

0 0

[Truyện ngắn] Truth puzzle [K.] – Kỳ 1

‘… but beautiful’ [Jimmy Van Heusen]

1. Loài của tôi, Mahnu, sinh ra để gặm nhấm và phân mảnh sự thật. Điều này cũng hiển nhiên như ong thợ sinh ra để tìm nhụy lấy mật, kiến sinh ra để điên cuồng chạy đi tìm mồi, lạc đà sinh ra để đi qua sa mạc, hay loài người sinh ra để yêu. Đó là bản năng. Đó là nhu cầu. Nếu để những sự thật nhởn nhơ ngập ngụa quanh mình mà không làm gì với chúng, chúng tôi chẳng thể tồn tại. Hoặc nếu thật có tồn tại, chúng tôi sẽ chẳng khác gì những con kiến vừa ra đời thì sáu chân đã dính bết trong một hũ mật, rồi chết dần chết mòn ngay trong đó. Cái chết này thật ra chẳng khác gì chết trong mớ nước dãi nhầy nhụa của bọn thú ăn kiến, chết mà chẳng kịp biết những-gì-phải-làm-trước-khi-chết là gì.

Hầu hết hành tinh này không biết đến sự tồn tại của chúng tôi. Chúng tôi sống trong chiều thời gian và góp nhặt những sự thật từ con người, vì quá trình này nhanh và đơn giản hơn là tạo ra một sự thật. Chúng tôi thường trộm nhìn con người vào những buổi sáng tinh sương, khi họ vừa thoát khỏi một cơn mơ dài xanh xao, hoặc vào những lúc họ đạt đến mức xúc cảm tột cùng, rất sâu và tối, mà họ gọi là nỗi đau. Hầu hết Mahnuer chỉ chọn những lúc này, vì khi đó, những sự thật chúng tôi thu được sẽ nhiều vô kể. Tất nhiên, những sự thật là nguồn sống của chúng tôi.

Có những Homo sapiens đã nhìn thấy chúng tôi. Họ mặc nhiên cho chúng tôi là một chủng người khác tồn tại trên hành tinh này, họ gọi chúng tôi là “những người Mahnu”. Cũng có một vài người trong số họ cho rằng chúng tôi chỉ là những ảo giác, và họ dễ dàng quên ngay chúng tôi. Có lẽ vì những lúc chúng tôi đến, họ vẫn đang trong trạng thái mơ hồ ở lưng chừng cái vực chính họ đã tạo ra. Hoặc cũng có lẽ là vì da và mắt của chúng tôi. Mahnuer chúng tôi cũng có tóc, hai mắt, hai tai, có mũi, miệng, tay và chân như con người, nhưng da chúng tôi xám và gần như trong suốt, còn mắt chúng tôi là sự pha trộn ngẫu nhiên của những mảng màu. Không ai biết được có bao nhiêu tinh thể màu trong mắt của một Mahnuer. Mahnuer tự hào về mắt của mình, không chỉ vì nó nhiều màu, mà còn vì nó có thể phản chiếu bất cứ sự thật nào tồn tại trên đời này. Có những Mahnuer có khả năng biến những sự thật thành những mảnh cầu vồng, chỉ với một cái nhìn duy nhất.

truth puzzle

0 0

Hành trình chữ S.

Bạn hỏi, về chữ S trong tim tôi… Tôi yên lặng hồi lâu, rồi cười: “Việt Nam!”

Tự dưng tôi lại nhớ tới thời cách đây hơn chục năm, cứ sáng sáng thứ 2 cả ngôi trường cấp một lại đồng thanh hô to 5 điều Bác Hồ dạy: “1. Yêu tổ quốc – Yêu đồng bào…”. Kí ức thuở nhỏ vẫn nằm yên ở đấy, để mỗi lúc vô tình chợt nghĩ đến, thì bao nhiêu âm thanh, hình ảnh của những lần cả đám con nít vây quanh cô giáo tìm hình ảnh Việt Nam trên bản đồ thế giới, rồi lẩm nhẩm bài học Địa lí mới thuộc: “Bờ biển Việt Nam cong cong hình chữ S…” lại hiện lên rõ nét, sống động như ngày hôm qua.

hanh trinh chu S

Có một chữ S trong tim tôi

0 0
0 0

Nhớ nắng (Diễm Trang)

(FTUNEWS) – Khi người ta không thích cái lạnh và không chuộng những ngày đông mướt rét thì đâm ra người ta thích nắng. Dĩ nhiên, không phải ai cũng như vậy, nhưng với tôi là thế, một lý do không mấy hợp lý và có phần thiệt thòi cho những ngày nắng…


Tháng tư nắng vàng, sắc vàng tươi nồng, đặc quánh nhuộm kín gần chín mươi ngày kế tiếp để khi người ta nhận ra đã đến giao mùa thường là những cái nhau mày khó chịu cho một mùa nắng gắt sẽ về. Hạ…

(FTUNEWS) Nhớ nắng

0 0

[Truyện ngắn] Người đi qua (Đan Hoàng)

(FTUNEWS) – Tháng một năm này tôi đi Mộc Châu, ngắm hoa ban hoa mận nở trắng trời Tây Bắc và nhìn con gái Thái tắm tiên trong những dòng suối cạn đội váy hoa trên đầu. Giấc mơ Tây Bắc hung vĩ và hoang sơ một thời là ao ước của tôi và nàng. Nàng hay kể cho tôi nghe những câu chuyện dân gian Thái, nào là A Pết A Cáy là phiên bản Tấm Cám của người miền xuôi, nào là con gái Thái có nước da trắng nõn học cách thắt đáy lưng con tò vò và đằm mình trong những dòng suối với cái tên chất chở khát vọng yêu đương chung thủy, lãng mạn: Suối Tiên, Suối Mơ… Rồi tôi nghe giọng nàng khe khẽ đọc thơ. Giọng của nàng trong kí ức, say đắm mà có chút lạc loài.

“Yêu nhau trọn đời gỗ cứng

Yêu nhau trọn kiếp đến già

Ta yêu nhau, tàn đời gió, không rung không chuyển”

(Tiễn dặn người yêu)

Tôi chặc lưỡi bảo tình yêu của những người miền cao mãnh liệt quá. Nàng bảo rất muốn đi phượt Tây Bắc nhưng sẽ đợi đến khi có người yêu để cùng đi, vì những khắc họa đẹp đẽ trong tâm tưởng phải thực mang ý nghĩa đặc biệt. Tôi nghe thấy hơi buồn trong dạ, tất nhiên tôi muốn là người được đi cùng nàng. Vì một khi đã chia sẻ thì giấc mơ không chỉ còn của riêng nàng. Rồi nàng lại lắc đầu ngắt mình khỏi cơn suy tưởng như chợt nhớ ra điều gì, nàng bảo:

Tớ quên mất, chắc là tớ sẽ đi một mình thôi vì tớ sẽ không có người yêu.

Tôi bĩu môi, nàng lại bắt đầu cái chủ nghĩa cá nhân độc thân vớ vẩn. Tôi không biết nàng lôi những điều này ra từ đâu nhưng trong mỗi suy nghĩ, dường như luôn có một miền nhớ ghim nàng với ý tưởng sẽ độc thân, hoặc là những nguyên tắc đã được hệ thống nào đó tự động điều chỉnh khi những ý nghĩ vượt ra khỏi giới hạn đã định sẵn. Đan thường nói thao thao bất tuyệt những ý tưởng rất xa xôi về tất thảy mọi thứ với một niềm háo hức vô tận rồi chợt khựng lại như thấy mình bay ra ngoài quỹ đạo, mắt nàng trở nên xa xôi, nàng thở dài và im bặt. Buổi nói chuyện của chúng tôi luôn luôn bắt đầu thật hào hứng và kết thúc kì quái đến kinh khủng. Đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy khủng hoảng khi nói chuyện với một người con gái. Thời kì này chúng tôi đang có những thay đổi về tâm sinh lý và đều không thể hiểu nỗi mình, huống chi là hiểu người khác. Và nàng, lại là người khó hiểu nhất mà tôi từng gặp.

Lúc đó chúng tôi học chung một trường phổ thông chuyên ở tỉnh và trò chuyện với nhau khá nhiều. Nàng lúc nào cũng hớn hở và lém lỉnh như một con chim chỉ chực rướn cổ họng mình lên cao hót vang. Tôi cảm giác nàng hòa đồng với những thứ xung quanh một cách hoàn hảo. Nhưng mãi đến khi ra trường tôi mới té ngửa khi hỏi mọi người xung quanh về nàng. Chẳng ai ngoài tôi biết thêm gì về nàng ngoài những thông tin đặc biệt cơ bản. Tôi không tin là nàng đã cùng trải qua một thời thiếu niên với tất cả chúng tôi mà chẳng có chung một kí ức đặc biệt nào. Như thể thân xác nàng rõ ràng đã tồn tại ở đó, nhưng không thực sự ở đó. Tất cả chỉ còn lại một sự im lặng đặc quánh của một hòn đảo cô độc, còn chúng tôi bơi lặn ngụp xung quanh với những mối bận tâm rất phù phiếm và dung tục tầm thường khác.

Nhưng dù sao quãng thời gian đó, nàng vẫn là một con chim nhỏ thích hót.

Người đi qua

Chẳng ai ngoài tôi biết thêm gì về nàng ngoài những thông tin đặc biệt cơ bản


0 0

[Truyện ngắn] Những cơn say [K.] – Kỳ 2

>> > [Truy?n ng?n] Nh?ng c?n say [K.] – K? 1

 

3. Cheesecake, 9:40PM, April 4 20xx

Có ngh?a là gì? Chuy?n này có ngh?a là gì? T?i sao tôi l?i ? ?ây? Th?y mình ?ang trèo lên thành m?t chi?c c?u. Và l?i còn nghe mình ?ang gào lên n?a.

Tôi ch?a k?p suy ngh? gì thì ?ã b? m?t bàn tay kéo l?i. Là anh sao? Tôi quay ph?t ng??i l?i, không c?n bi?t mình ?ang quay v? phía thiên ???ng hay ??a ng?c.

Tr??c con m?t ?ang m? to ho?ng lo?n c?a tôi là m?t g??ng m?t xanh xao tôi ch?a g?p bao gi?. Anh ta m?c chemise ?en và ?ang nhìn ch?m ch?m vào tôi, th? h?n h?n. Anh ta có ?ôi m?t gi?ng anh, nh?ng không mang m?t kính. Chúng tôi c? ??ng nh? v?y và nhìn nhau nh? th? ?ã quen bi?t t? lâu l?m r?i, và nh? th? chuy?n hai ng??i l? ??ng ki?u này trên m?t chi?c c?u là chuy?n hoàn toàn bình th??ng v?y.

Cu?i cùng, sau khi xua ?i t?t c? nh?ng th? ký ?c c?a mình b?ng chính hình ?nh tôi xanh xao và méo mó ngay trong ??ng t? ?ã d?i ?i c?a Ng??i l?, tôi kh? nh?n nhó nhìn vào cánh tay trái c?a mình và nói “?au…”. Ng??i l? nh? t?nh gi?c. Anh ta buông m?nh tay tôi xu?ng và cau có g?t lên:

– Làm cái gì v?y h?? Có bi?t suy ngh? không h?? M?t mình ??ng trên c?u gi? này, l?i còn ??nh nh?y xu?ng, r?i còn gào lên nh? b? gi?t t?i n?i.

G?p lúc khác, ch?c tôi ?ã gào vào m?t anh ta ?ây là chuy?n riêng c?a tôi, tôi mu?n làm gì m?c tôi, không c?n ai ph?i quan tâm c?. Suy cho cùng thì anh ta là ai mà ??n ?ây kéo s?p t?t c? ni?m vui c?a tôi xu?ng, ch? b?ng cách xu?t hi?n ch?? Anh ta là ai mà ??n ??ng vào ch? c?a anh ? ngay bên trái tôi vào ngay lúc này ch?? Nh?ng tôi còn ?? t?nh táo ?? bi?t không th? ?? l?i cho m?t ng??i l? ?ã kéo tôi ra kh?i, g?i là gì nh?, m?t c?n say khi tôi ch?ng dùng chút ch?t kích thích nào. Tôi không th? ?? l?i cho anh ta ch? vì anh ta ??nh c?u tôi.

Cu?i cùng, tôi ch? cúi ??u nói nh?:

– Xin l?i…

Chúng tôi im l?ng m?t lúc lâu, tr??c khi anh ta lên ti?ng, d?u dàng nh? th? ch?a có chuy?n gì x?y ra:

– Em có sao không?

Tôi mím môi l?i và l?c ??u.

Ng??i l? kéo tôi ng?i xu?ng. Anh ta im l?ng m?t lát r?i l?i quay sang tôi:

– Ít ra… em c?ng ph?i khóc ?i ch?. Anh ngh? n?u là ng??i yêu anh, cô ?y s? khóc, sau khi gào lên nh? em v?y.

Tôi ch? im l?ng. Tôi c?m th?y tr?ng r?ng, ??n m?c ch?ng còn th?y tuy?t v?ng, ti?c nu?i hay ?au ??n gì n?a. Tôi ?ã b??c ra kh?i nhà v?i tâm tr?ng ?ó b?ng cách nào ch?? C?n h?nh phúc ?o ?nh nh? ?? th? hình sin tôi v?a tr?i qua, nó là cái gì?

L? ra nó không th? t?n t?i, vì tôi ?ã hoàn toàn t?nh táo, và không h? r?i b?t c? m?t gi?t n??c m?t nào trong su?t m?t th?i gian dài.

L? ra nó không th? t?n t?i, l? ra ph?i nh? th?, ho?c n?u có ?i n?a thì c?ng ph?i ??i ??n lúc tôi ch?t ?i ch?.

N?u n?i bu?n có r?i xu?ng, ch?c nó c?ng s? v? toét ra, ch? ch?ng th? nào dai d?ng nh? th?…

Nh?ng c?n say