Có những cuộc chia tay như thế…(Thảo Vân)

Published by sieuquantri on

0 0
Read Time:3 Minute, 49 Second

 

Ngày bước vào cấp 3…

Nó đã hình dung một khung trời rất đẹp, nơi nó có thể sống những quãng đời của một học sinh trung học thật ý nghĩa. Ngôi trường, nơi đó là cả vui buồn xúc động… Và nếu không có những dấu chân thời gian thì con người đã chẳng thể nào biết được một sự thật: năm 12 đang đến và đang đi, lướt qua và làm lật tung từng trang sách, thổi những vỏ kẹo trong ngăn bàn, đưa mùi của hoa phượng vào lớp học, vào lòng người rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cấp ba, thời áo trắng tươi đẹp thế nhưng giờ cũng chỉ là những bức ảnh chụp bên khung cửa lớp, mường tượng cảnh “xóm nhà lá” đang thầm thì. Tiếng thầy cô qua hồi ức và những nụ cười nhưng trong lòng đang khóc.

Mùa chia tay, chia tay nhé khung cảnh mộng mơ, chia tay nhé những ngày tháng ôn thi đại học… chia tay nhé…. Có lẽ lần đầu tiên, nó khóc trong ngày bế giảng, trong cái tay ôm xiết của mọi người. “hẹn cậu nơi cánh cổng mới…”. lời hẹn ấy vẫn mang theo nhưng nó biết mãi mãi chúng ta không thể cùng gặp nhau, cùng ngồi trong một lớp như thế nữa…

***…***

Ngày có giấy báo trúng tuyển…

Niềm vui “vượt vũ môn” vỡ òa thì cũng là lúc những háo hứng của một cuộc sống nơi phố thị phồn hoa mở ra trong tâm trí nó… Nó muốn thử ngay những cảm giác đầu tiên của một sinh viên như thế nào. Nhưng ngày mẹ nó tiễn nó ra bến xe, nó đã phải ngăn không cho mình khóc.

Nó không muốn đi nữa. nhưng nó không nói, không dám nói. Mẹ đặt nụ hôn lên trán nó: yêu con nhiều. Những dòng nước mắt chỉ dám lăn dài sau những vòng bánh xe…

Và nó đã khóc, một lần nữa, trong niềm vui đang tràn ngập phía trước và nỗi nhớ bỏ lại phía sau lưng.

***…***

Vào Ngoại thương…

Nó hạnh phúc và lo sợ khi được đứng bên những bạn bè anh chi vô cùng giỏi giang. Nó ước rằng mình có thể lớn lên như một cái cây, đủ cao để đứng cùng mọi người, vươn lên mạnh mẽ.

Nó chọn cho mình Hội Sinh viên với vai trò là một cộng tác viên. Viết báo không phải là nghề của nó, thật sự vậy. Nó viết văn chỉ đủ vượt qua điểm trung bình. Nhưng nó vẫn quày quả đăng kí chỉ vì một lý do, một niềm đam mê vô hình không thể nào cưỡng lại được.

Và khi vào được ban, nó nhận ra ngọn lửa không chỉ là viết vì muốn cải thiện khả năng văn học “èo uột” của mình. Nó viết vì đam mê và vì người truyền lửa.

Nếu gọi ban là “nhà” thì người đó không khác hơn là một “người cha”, người luôn cho những đứa con bé bỏng hay lớn khôn này một cảm giác rất thân quen, ấm cúng. Không chỉ đến và làm việc, ngôi nhà ấy còn là nơi những nỗi buồn trăn trở được chia sẻ mỗi tối đến thành lệ. Và những tin nhắn, những dòng yahoo ấy đưa con người chúng ta tới gần nhau hơn, hơn bao giờ hết…

Nó thân thương gọi gia đình nhỏ bé này là Cú, dù biết ngày Cú bay đi sẽ nhanh lắm, nhanh như cơn lốc thời gian cuốn phăng đi những ngọt ngào của 3 năm cấp 3 tưởng dài lắm. Nhưng ngày ấy còn nhanh hơn cả cái chớp mắt khi chỉ mới nói cười với nhau 2 tháng thôi, “người cha” đã để đàn cú ở lại.

“Chia tay nhau dễ lắm người ơi, chia tay nỗi nhớ mới khó…”.

Không có cuộc chia ly nào không có nước mắt, nước mắt đó đã rơi lặng thầm khi chúng ta nhìn nhau, nhìn đoạn đường phía trước. Và nó chợt hiểu rằng: không có niềm vui nào không kết thúc bằng nước mắt. Không là bi lụy, không là xa xôi, nước mắt sẽ là cội nguồn của hạnh phúc…

Chia tay thời áo trắng. Chia tay gia đình, xa quê. Chia tay một người mới gặp mà tưởng như thân quen lâu lắm.

Trên cõi đời này, có những cuộc chia tay như thế…

“Có thương có nhớ có khóc có cười

Có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi…”

Thảo Vân


Happy
Happy
0 %
Sad
Sad
0 %
Excited
Excited
0 %
Sleepy
Sleepy
0 %
Angry
Angry
0 %
Surprise
Surprise
0 %

Average Rating

5 Star
0%
4 Star
0%
3 Star
0%
2 Star
0%
1 Star
0%

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *