Để tôi hóa thân làm cơn gió đưa người về những buổi chiều xưa, khóc mướt trên những hàng vọng nguyệt, để tà áo bay tự do theo những điều ảo mộng, buộc mọi buồn phiền đi hoang trên những thi đàn.
Để tôi hóa thân làm thiên sứ, đưa người về chốn nào không giăng mờ bụi phủ. Niềm đau lắng dịu, vơi dần rồi đóng băng trên phím dương cầm. Lả tả những nốt âm mùa cuối trên những phiến xanh dài, phủ chút dư hương lên đôi vai trần trụi, ủ ấm tháng ngày cay đắng chua ngoa…
Để tôi hóa thân làm ác quỉ đưa người về chốn âm ti, nghe một triệu tiếng kêu than của những sinh linh thèm một lần hóa kiếp. Để thấy những nỗi đau trần thế chưa phải là tận cùng cái chết, chưa phải là điều sợ hãi nhất nhân gian.
Để tôi hóa thân làm cát bụi trên con đường người đi qua chiều xưa, đám bụi mờ giăng khắp những ký ức xa. Tuổi mười tám đôi mươi hồn nhiên mơ ước, tâm hồn không loáng vệt sầu.
Để tôi hóa thân làm giọt nước dưới đáy giếng trong, uống một hơi rửa sạch lòng bụi bặm. Những vết nhơ trên tà áo mỏng, bay theo phiền muộn dòng đời.
Để tôi hóa thân làm một cơn mưa mùa Hạ, đem chút mát lành về với khoảng trời xanh. Gột rửa những nếp nhăn trên mi dài nỗi nhớ.
Để tôi làm một chiếc gối cho người đêm nay không mộng mị buồn, ru người về những chiều xưa Hoàng Thị, nghe tiếng chuông chiều trên đỉnh phù vân, thoát khỏi những niềm đau lắng cặn trong lòng.
Để tôi làm loài hoa cánh mỏng, rắc lên khung trời chia ly. Để tôi xoa dịu những giọt buồn trong tim người con gái ấy, để tôi làm nhẹ và êm những nỗi đau đầy.
Để tôi làm người bạn đồng hành, để trên con đường dài có hai người đi tiếp. Ngôi sao nào sáng rực từ phương Bắc, con đường nào đi tới thành Roma…
Để tôi hóa thân làm chiếc khăn tay, lau những giọt nước mắt buồn đang lăn dài trên má của em. Lau những niềm đau đã đóng băng trong đáy lòng của mẹ, lau những vết u sầu trên vầng trán của cha.
Để tôi hóa thân làm một điều vĩnh cửu trong nhau, mãi mãi kiếp này, kiếp sau không bao giờ quên câu ước hẹn. Yêu một lần để rồi không bao giờ phản bội, nhớ một lần để mãi mãi còn đây.
Để tôi làm đôi giày cho người nhẹ bàn chân bước, bước qua cát bỏng vẫn còn giữ được linh hồn lành lặn trinh nguyên. Để tôi theo người về những lối thu xưa. Nơi ấy anh còn vô tư, em còn hồn nhiên khi vừa mười tám.
Để tôi đưa người về hàng cây con đường năm cũ, hoa xoan lác đác rụng vơi đầy…
Theo Thiên thần áo trắng/Yume