“Nếu phải ra đi, có nhất thiết là bỏ quên những gì còn lại?”
1. Người đẹp say ngủ
Kilimanjaro, ngọn núi nằm trên ranh giới giữa hai quốc gia Tanzania và Kenya. Được mệnh danh là “Nóc nhà của châu Phi”, với đỉnh cao nhất là 5,858 mét so với mực nước biển, người ta có thể nhìn thấy nó từ khoảng cách rất xa. Có người bảo Kilimanjaro trông như chiếc nón của của địa cầu, người khác lại bảo mang dáng hình một người đẹp say ngủ.
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn tin vào những miêu tả đậm chất tượng trưng đó, hay chí ít, là điểm tận cùng mà tôi nghĩ mình có thể nghĩ đến được. Giới hạn của bản năng con người là hoàn toàn khác nhau, dù cho tất cả đều kéo dài về vô tận. Vậy nên trong mơ và cả trong đời thực, tôi vẫn thường hay ao ước một lần được đặt chân đến đỉnh của Kilimanjaro, được tận mắt chứng kiến dáng hình thiếu nữ mà mọi nhà văn, nhà thơ, nhà du lịch, v.v… đều hết lời ngợi ca ấy.
Tuy vậy, hãy xua bớt đi chút khói mây của mộng tưởng mà trở về với thực tại. Một sáng đầu đông trên phố cổ, khi mặt trời lười biếng thả từng giọt nắng uể oải xuống hiên nhà. Một màn sương mỏng còn đang lửng lờ trôi qua cửa sổ tầng hai, nương theo gió len vào căn gác mái lúc nào cũng ngập tràn mùi gỗ. Theo một cách nào đó, tôi xem đây là đỉnh Kilimanjaro thu nhỏ của tôi.
Tựa lưng vào thành giường, tôi cố hết sức buông lỏng các giác quan, ngước nhìn những tia sáng đầu tiên rẽ qua khe cửa nhỏ xíu rồi chậm rãi trải dài trên bàn gỗ, một món quà nhân dịp bất ngờ nào đó tôi được tặng. Theo cách như thế, tôi có thể thả cho những ý nghĩ bất chợt bay ra, hòa tan vào dòng người đang qua lại ngoài kia. Làm trống rỗng suy nghĩ của mình vào lúc này, tôi cho là cần thiết.
Chiếc đồng hồ, cũng là một món quà tặng, chợt rung lên theo từng nhịp gõ của kim giây, phát ra thứ âm thanh mà bất cứ kẻ ngủ mê hay mê ngủ nào cũng đều không khỏi khó chịu hay bực mình. Theo phản xạ, tôi với tay chỉnh kim phút của đồng hồ lên một con số. Căn gác trở về với sự im lặng vốn dĩ của nó.
Bên cạnh tôi, em vùi mình vào trong chăn.
Vẫn đang say ngủ.
2. Café nhé?
Có lẽ anh nghĩ tôi vẫn còn ngủ say.
Anh có lý. Tiếng đồng hồ và ánh nắng thường nhật kia thực chất không đủ để tôi giật mình tỉnh giấc một cách đột ngột đến thế. Và thật ra thì điều đó cũng không hề đột ngột. Tôi đã thức giấc, ngay từ khi ánh mắt của anh hướng về phía cửa sổ. Nhưng như mọi người thấy đấy, tôi vẫn nằm đây, đóng một màn kịch giả vờ như bản năng. Tôi tự khoác lên mình chiếc áo an nhiên và vô lo, chỉ để che đậy cho sự tự ti vốn có.
Thế nhưng, như một lí lẽ của cuộc đời, ngoại lệ đã đang và luôn luôn tồn tại cùng nhân loại. Sẽ đến một ngày nào đó con người phải tự mình bỏ đi chiếc áo khoác bên ngoài để thật sự dấn thân, để cho bản ngã quyết định. Một ngày, như hôm nay, khi tôi biết rằng, chỉ ít phút nữa, anh sẽ rời khỏi căn gác này, và có vẻ như không hề trở lại. Một cuộc chia tay.
Tôi biết anh hoàn toàn tình cờ. Và cũng như biết bao sự tình cờ tự cổ chí kim, chúng tạo nên những khoảnh khắc đáng nhớ. Kỉ niệm. Lần đầu tiên bước vào căn gác, tôi đã sợ. Đó cũng là cảm giác của lần đầu tiên tôi gặp anh. Nỗi sợ phải là một phần của nó, và khi đã là như thế, tôi lại sợ phải xa nó.
Tôi không nói quá đâu. Có lẽ anh không lầm khi xem căn gác là một Kilimanjaro thu nhỏ. Nó là một, là riêng, là duy nhất. Nó mang vẻ ngoài lặng im nhưng chất chứa bên trong sức phóng đại quá lớn lao. Nó cô độc và kiêu ngạo, cũng như anh và tôi vậy.
Anh yêu tôi, và tôi biết điều đó. Nhưng tôi cũng biết rõ một điều, Kilimanjaro không, và sẽ không bao giờ có đủ chỗ cho hai người trong cùng một lúc, với cùng một niềm kiêu hãnh.
Thế nên, ngày hôm nay, tôi dồn hết can đảm của mình để ngồi bật dậy, sửa soạn cho riêng mình một bộ mặt tươi tỉnh nhất để đối diện với anh. Ngay khoảnh khắc anh quay đầu lại, tôi mỉm cười:
– Café nhé?
3. Những cơn gió sẽ chỉ làm dài thêm nỗi nhớ.
Tôi gật đầu. Tách café được đặt ngay ngắn trên bàn. Mùi hương nồng hòa vào cái mùi đặc trưng của gỗ ướt khiến nơi đây như được bao trùm trong một bầu không khí kì lạ. Ngổn ngang. Ngổn ngang, như chính những gì đang diễn ra trong tôi ngay lúc này đây. Những ngọn gió ở Kilimanjaro…
Rất thực, như tách café ngập nắng kia được cảm nhận qua các giác quan, nhưng cũng rất đỗi hư vô. Trong một sáng mà ta chỉ nói được những câu rất kiệm lời, tất cả có đơn thuần chỉ là kỉ niệm?
Vì chia tay, có quá nhiều thứ để nói trong một cuộc chia tay.
Những điều mà tôi đã chuẩn bị để nói với em, để đối diện với em trong hoàn cảnh này đang lần lượt trôi qua trước mắt. Cuộc hẹn đầu, những ánh mắt, suy nghĩ. cảm xúc, và lèm theo một lời xin lỗi cổ điển theo phong cách những bộ phim tình cảm đầu thập niên 80. Tôi thèm được lưu loát như thế, hay ít nhất là kết thúc một chuyện tình theo cách đơn giản đến thế. Người ta vẫn thường chia tay nhau một cách lãng mạn trong một chiều lộng gió, như để cho cuốn bay hết nỗi buồn hay những quá khứ bây giờ chỉ còn là dĩ vãng.
Nhưng ở thực tại, sẽ chẳng có chuyện tình nào cuốn theo một kịch bản logic và luân phiên như thế. Những cơn gió, cũng sẽ chỉ làm cho nỗi nhớ dài thêm.
Và những câu chuyện buồn, luôn thường bắt đầu (hay kết thúc) bằng một câu hỏi…
– Em sẽ không khóc chứ?
4. Không khóc.
Một buổi sáng, khi gió đông về…
Anh khoác ba lô bước ra ngoài, cánh cửa đập vào bản lề vang lên một tiếng khô khốc, rồi lại trả căn gác về sự lặng im. Căn gác này vẫn hay phát ra những tiếng động nhạt nhòa như thế.
Con người vốn dĩ là gì?
– Hồn nhiên và trần trụi.
Cuộc sống vốn dĩ là gì?
– Ngắn ngủi và tha phương.
Tôi nhìn ra cửa sổ, thật lâu. Dòng người vẫn tấp nập trôi trên con đường, hai bên là hai dãy tường đá bám bụi rêu phong trong phố cổ. Tự dưng tôi chợt nghĩ đến Lucky Luke, chàng cao bồi hoạt hình mãi còn đơn độc rong ruổi trên con đường dài xa quê hương nơi bên kia bản đồ thế giới. Một cuộc sống ung dung tự tại theo lí lẽ như thế luôn kèm theo những điều khoản của cô đơn, và không tình yêu, lẽ tự nhiên, trở thành cái giá buộc phải trả.
Rồi bất giác, tôi bâng quơ tự hỏi lòng mình: “Nếu phải ra đi, có nhất thiết là bỏ quên những gì còn lại?”
Sẽ không bao giờ là đủ, với những câu trả lời, điều còn lại sẽ chỉ là câu hỏi. Một buổi sớm thức dậy, chợt nhận ra chút ấm áp của miền nhiệt đới cùng những tia nắng đang nhảy múa qua khe cửa sổ cùng hương nồng của một tách café. Hãy tin rằng dù cho ở nơi đây, tôi vẫn tự do. Còn tình yêu tại nơi đây, vẫn luôn tồn tại như thiên nhiên, luôn mộng mơ và hoang dại.
Thế nên, tôi sẽ chờ.
Và tôi sẽ không khóc, trên đỉnh Kilimanjaro…
PP4e